Chương 11: Bạch liên hoa

Tống Kiến Chương thể hiện hoàn hảo bản chất vô lại và trơ trẽn, Ôn Nhiễm thậm chí không muốn nhìn hắn thêm lần nào nữa.

Giờ cô đã hiểu rõ, với người thì có thể nói lý lẽ, còn với loại như hắn thì không thể nói lý được.

Tống Kiến Chương quay sang nhìn cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, bây giờ tôi muốn làm người tốt, nhưng cô gái xinh đẹp này… sao vẫn không tin tôi?"

Cảnh sát cũng không ưa cái kiểu của hắn, nghiêm giọng nói: "Ngồi cho đàng hoàng rồi nói chuyện!"

"Dạ dạ dạ." Tống Kiến Chương hạ chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Rốt cuộc, vì Tống Kiến Chương không làm điều gì vi phạm pháp luật với Ôn Nhiễm nên cảnh sát cũng không thể xử phạt hắn, chỉ có thể nhắc nhở hắn về một số quy định pháp luật liên quan.

Ôn Nhiễm ký tên rồi ra khỏi đồn cảnh sát, định dùng điện thoại gọi xe, Tống Kiến Chương vừa lắc chìa khóa xe vừa bám theo sát phía sau.

Hắn nhìn Ôn Nhiễm bằng ánh mắt d*m đ. ãng, huýt sáo kiểu lưu manh: "Ôn Nhiễm phải không? Cái tên hay thật."

Ôn Nhiễm liếc nhìn hắn một cái rồi đi thẳng ra đường, định gọi một chiếc taxi để nhanh chóng rời khỏi đây.

Tống Kiến Chương theo sau: "Em đi xe của anh đi, anh đưa em về, coi như xin lỗi em."

Ôn Nhiễm làm ngơ, bước nhanh hơn.

Tống Kiến Chương tiếp tục theo sau: "Em xem chúng ta có phải là không đánh không quen không? Đây cũng là một kiểu duyên phận mà phải không?"

"……"

Thấy cô không để ý đến mình, Tống Kiến Chương trực tiếp bước nhanh chặn trước mặt Ôn Nhiễm buộc cô phải dừng lại.

Ôn Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn.

Tống Kiến Chương thấy cô gái này đẹp như một ngôi sao nhỏ, hắn chống nạnh, giọng trêu chọc: "Cô gái xinh đẹp sao tính khí lại lớn thế? Hay là để anh mời em đi ăn kem hạ hỏa nhé?"

Ôn Nhiễm cảnh cáo hắn: "Anh mà còn thế này tôi sẽ tố cáo anh quấy rối."

"Sao? Bây giờ theo đuổi con gái cũng bị tố cáo à?" Tống Kiến Chương tỏ vẻ không quan tâm: "Em cứ đi tố cáo đi? Có bằng chứng thì cứ đi tố cáo đi?"

"……"

Thấy Ôn Nhiễm không nói gì Tống Kiến Chương lại cười, giọng năn nỉ: "Em gái xinh đẹp ơi, hay là chúng ta hóa giải hiểu lầm nhé?"

Nói xong, ánh mắt hắn hạ xuống, giơ tay định nắm lấy tay Ôn Nhiễm: "Chúng ta bắt tay làm hòa được không?"

Ôn Nhiễm lùi lại một bước tránh né, mắt nhìn hắn như nhìn con ruồi: "Cút đi!"

Tống Kiến Chương vẫn không từ bỏ: "Em xem, em ở Hộ Thành không nơi nương tựa, tội nghiệp quá hả? Hay là để anh làm chỗ dựa cho em?"

Ôn Nhiễm cảm thấy buồn nôn, buồn nôn đến muốn ói.

Cô nhìn hắn, giọng lạnh lẽo như dựng lên một bức tường ngăn cách: "Tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu anh còn xuất hiện trước mặt tôi, dù cố ý hay vô ý, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận."

Trong mắt cô toát lên vẻ kiên định lạnh lùng, hoàn toàn không giống một cô gái yếu đuối.

Tống Kiến Chương thật sự sững người, nghĩ bụng không biết cô có lai lịch gì không?

Ôn Nhiễm giơ tay gọi một chiếc taxi, dứt khoát lên xe rời đi.

Ôn Nhiễm biết, những hành vi vô lại của Tống Kiến Chương lúc này chẳng qua là vì thấy cô là người ngoài đến, một cô gái nhỏ yếu ớt nên cho rằng dễ bắt nạt.

Nếu đổi lại là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, hoặc là người thuộc tầng lớp thượng lưu thì hắn chỉ có co đuôi làm người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!