Năm 2017.
Nước Mỹ.
Cơn mưa chiều thấm ướt mặt đất, cơn gió mát mang theo hương nhài nhè nhẹ len qua song cửa. Ôn Nhiễm khẽ nhấc mũi ngửi, tay vẫn cầm chắc công cụ điêu khắc, tỉ mỉ tái hiện trong thực tế đóa hoa trắng sống động trong tâm trí mình.
Ôn Nhiễm là một trong những đệ tử cuối cùng của bậc thầy chế tác trang sức người Hoa danh tiếng nhất thế giới – Bạch Vĩ Lương. Người còn lại chính là sư huynh của cô, Trạch Trình Kính.
Mười năm trước, khi ông nội Ôn Nhiễm lâm bệnh nặng, ba mẹ cô muốn đưa cô về bên mình, nhưng không thể trái với nguyện vọng cuối đời của ông. Ông muốn gửi gắm cô cháu gái nhỏ đầy tài năng này cho người bạn tri kỷ của mình – Bạch Vĩ Lương – để dạy dỗ.
Vậy là Ôn Nhiễm rời quê hương đặt chân đến đất nước xa lạ này.
"Cốc cốc cốc—"
Tiếng gõ cửa bất ngờ làm Ôn Nhiễm xao nhãng, tay cô hơi trượt, chỉ một giây sau cánh hoa trắng mỏng manh gãy rời rơi xuống bàn làm việc.
Cô khẽ thở ra một hơi. Vẫn chưa thể hoàn toàn không bị tác động bởi ngoại cảnh. Cô đặt công cụ xuống, xoay cổ tay thư giãn.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Là Trạch Tâm Di.
Trạch Tâm Di là em gái của Trạch Trình Kính, cũng là người bạn duy nhất của Ôn Nhiễm.
Hôm nay, cô nàng mặc một chiếc váy voan màu hồng da, trông vừa thướt tha vừa bay bổng nhưng cũng không thể che giấu bản tính lóng ngóng vội vàng của mình.
Cô đi giày cao gót, sải bước dài: "Nhiễm Nhiễm, cậu còn chưa thay đồ sao? Tiệc tối bắt đầu lâu rồi đấy!"
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào trời đã tối sẫm, một vầng trăng sáng treo lơ lửng ở góc phải bầu trời.
Cô cúi mắt nhìn cánh hoa mỏng như cánh ve trên bàn, ý tứ sâu xa: "Tớ đã tỉ mỉ điêu khắc suốt ba tiếng, giờ thì nhờ cậu mà…"
Trạch Tâm Di thấy dáng vẻ ấm ức này của cô, lập tức đầu hàng, chắp hai tay tỏ ý xin lỗi: "Được rồi được rồi, lần này là lỗi của tớ, là tớ làm phiền cậu. Cậu muốn tớ lên núi đao hay xuống biển lửa cũng được!"
Vừa nói cô vừa kéo Ôn Nhiễm đứng dậy khỏi ghế làm việc: "Nhưng bây giờ mau thay đồ đi rồi xuống dự tiệc với tớ!"
Ôn Nhiễm bị đẩy về phía phòng thay đồ, nửa quay đầu hỏi: "Sao tớ nhất định phải đi?"
"Cứ xuống trước đã!". Trạch Tâm Di nhất quyết không chịu nói.
Ôn Nhiễm vào phòng, mở tủ quần áo.
Cô chọn một chiếc váy lụa màu kem dài đến giữa bắp chân, phần eo có đường xếp ly tinh tế, trước ngực trang trí họa tiết dập ly hình phong cầm, dây đai vai bên trái thắt nơ, vừa nhẹ nhàng lại pha chút tinh nghịch.
Chiếc váy này là quà sinh nhật năm nay mẹ tặng cô.
Trạch Tâm Di ngồi trên giường, xuýt xoa khen ngợi: "Cậu thấy không? Cậu mặc đồ trắng vẫn là đẹp nhất!"
Câu này Ôn Nhiễm đã nghe đến phát chán, cô chẳng buồn đáp, chỉ mở hộp trang sức lấy ra đôi khuyên tai ngọc trai rồi đeo lên.
Đôi khuyên tai này là quà ba cô ấy tặng.
Trạch Tâm Di bước tới, từ trong gương quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm có khuôn mặt dài hình trứng ngỗng, đường nét mềm mại, gầy nhưng vẫn đầy đặn collagen, mang vẻ đẹp cổ điển pha lẫn chút ngây thơ.
Đôi mắt cô không to, mí mắt cũng không quá rõ, mắt hơi tròn, khóe mắt hơi rủ xuống, khiến cô trông có vẻ uể oải, nhưng đồng thời lại tạo cảm giác ngoan ngoãn, yếu đuối, lười biếng.
Sống mũi cô mềm mại, mang chút lạnh lùng, nhưng chiếc miệng nhỏ hơi tròn khiến vẻ e ấp lấn át đi sự lạnh lùng đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!