Chương 43: (Vô Đề)

Yêu cầu này thực sự không cao...

Sở Tuy nghe xong, khuôn mặt dày tựa tường thành của anh hiếm khi lộ ra chút bối rối, khó tránh có phần tổn thương đến lòng tự tôn của một đại thiếu gia, liền bực bội vỗ tay xuống mặt nước: "Vậy cậu nói xem, tôi phải làm thế nào đây?"

Hệ thống chỉ là một quả cầu, cũng chẳng thể trông mong nó nghĩ ra cách gì hay ho. Nó bèn tua lại toàn bộ trải nghiệm kiếp trước của Sở Tuy trên màn hình ảo, cuối cùng phát hiện không phải tất cả trùng đực đều bị bắt vào tù, vẫn có một số ít may mắn thoát khỏi số phận đó.

Thứ nhất, là những người có địa vị tối quan trọng.

Thứ hai, là những người có danh tiếng tốt đẹp.

Thứ ba, là những ấu trùng chưa trưởng thành.

Hệ thống lướt qua tất cả các điều kiện trong đầu, trực tiếp gạt bỏ điều kiện thứ ba. Xuất phát từ một loại suy nghĩ muốn Sở Tuy tự lập hơn, nó cho rằng điều kiện đầu tiên là đáng thử nhất: [Thật ra để sống sót không khó, có rất nhiều cách, quan trọng là anh có chịu thử hay không.]

Sở Tuy cảm thấy có gì đó chẳng lành, nhíu mày: "Cách gì?"

Hệ thống cân nhắc rồi đáp:[Giành lấy một địa vị nhất định trong xã hội.]

Sở Tuy ngẩn người trong chốc lát: "Ý cậu là sao?"

Hệ thống đành phải giải thích rõ ràng: [Tài lực, quyền lực, vũ lực – chỉ cần nắm được một trong ba thứ, sự an toàn trong tương lai của anh sẽ được đảm bảo. Anh có thể kinh doanh, cũng có thể gia nhập quân đội làm văn chức, hoặc... Thôi bỏ đi, vũ lực của anh dù thế nào cũng không thể sánh được với trùng cái.]

Sở Tuy: "..."

Ý của hệ thống, anh đã hiểu, chính là ra ngoài lăn lộn xã hội. Sở Tuy cắn ngón tay trầm tư hồi lâu, trong lòng không mấy bằng lòng. Ra ngoài lăn lộn đồng nghĩa với việc phải chịu khổ, còn phải làm việc từ sáng đến tối, điều này hoàn toàn không phù hợp với chủ nghĩa hưởng thụ của anh.

Sở Tuy liếc nhìn hệ thống: "Này, cậu từng thấy trùng đực nào đi làm chưa? Một bàn tay là đếm đủ rồi. Để người khác biết sẽ bị cười chết."

Hệ thống với đôi cánh nhỏ phía sau vỗ phành phạch: [Bị cười cũng còn hơn là chờ chết. Với lại, chẳng phải anh từng nói sẽ thử mọi thứ chưa từng trải qua sao? Trải nghiệm cuộc sống một chút cũng không tệ mà.]

Sở Tuy trừng mắt nhìn nó: "Tôi còn chưa ăn cứt đấy. Chẳng lẽ cậu muốn tôi thử luôn?!"

Hệ thống: [...]

Arnold đang ở bên ngoài thu dọn giường chiếu. Sau khi sắp xếp xong, cậu thấy Sở Tuy mãi vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, liền do dự một lúc, sau đó giơ tay gõ nhẹ lên cửa: "Hùng chủ?"

Sở Tuy hoàn hồn, nước ào ào trút xuống khi anh đứng dậy khỏi bồn tắm. Sau đó, anh lau khô cơ thể, nhanh chóng mặc quần áo, đẩy cửa bước ra ngoài. Lúc này, Arnold đã chỉnh tề trang phục, liếc nhìn anh một cái.

"Cậu định đến quân bộ à?"

Arnold chủ động bước tới giúp Sở Tuy chỉnh lại khuy áo. Khi ánh mắt vô tình lướt qua chiếc dây chuyền lam tinh trên cổ anh, cậu khựng lại một chút, sau đó kéo cao cổ áo của anh, giọng nói khẽ khàng: "Vâng, bữa sáng của ngài đã chuẩn bị xong."

Sở Tuy trông như đang suy nghĩ gì đó. Nghe vậy, anh cũng không nói thêm, đi xuống dùng bữa sáng. Sau khi ăn xong, Arnold thu dọn bát đĩa chuẩn bị rời đi, thì bất ngờ nghe tiếng ghế kéo ra. Anh đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo, nói: "Tôi sẽ đi cùng cậu."

Bước chân Arnold khựng lại, kinh ngạc quay đầu: "Ngài muốn đi cùng tôi?"

Sở Tuy cũng biết yêu cầu này có phần kỳ quặc, trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra. Anh chỉ hờ hững đáp một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: "Đến chỗ làm của cậu xem thử."

Arnold nghe vậy liền nghĩ rằng anh muốn đi chơi: "Nhưng quân bộ được canh gác nghiêm ngặt, không giống những nơi khác. Tôi sợ ngài sẽ gặp nguy hiểm..."

Sở Tuy hoàn toàn làm như không nghe thấy, thậm chí đã khoanh tay bước ra ngoài trước. Arnold thấy thế, chỉ đành bước theo. Nhìn anh ngồi vào khoang phi hành khí, cậu biết việc khuyên nhủ vô ích, đành ngồi xuống đối diện anh. Cậu liếc nhìn người điều khiển, ra hiệu khởi hành.

Sở Tuy xưa nay ngồi ghế luôn thiếu nghiêm chỉnh, gác chân tỏ vẻ đại gia. May nhờ ngoại hình xuất chúng, dáng vẻ này không khiến người khác thấy thô lỗ, mà chỉ cảm giác anh tùy ý lười nhác. Chống tay lên cằm, anh liếc nhìn Arnold ngồi đối diện, thẳng lưng nghiêm chỉnh như một tảng băng lớn, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Người này sao trên giường và dưới giường lại có thể khác biệt lớn như vậy.

Sở Tuy nhướn mày hỏi cậu: "Ngồi xa vậy, sợ tôi ăn cậu chắc?"

Arnold nghe vậy, theo bản năng nhìn anh, sau đó đứng dậy, lặng lẽ quỳ xuống bên chân anh. Lưng vẫn thẳng tắp, vóc dáng cao gầy xinh đẹp. Cậu nhỏ giọng: "Ngài hiểu lầm rồi. Tôi không có ý đó."

Sở Tuy không hề có ý định để cậu quỳ, cúi đầu nhìn cậu một cái, rồi duỗi tay phải ra, khẽ ngoắc ngón tay. Arnold do dự đặt tay mình lên, nhưng ngay lập tức bị Sở Tuy kéo mạnh vào lòng, buộc phải ngồi trên đùi anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!