Kể từ khi chương trình "Giải Mã Mật Thất" lên sóng bốn mùa, kịch bản luôn thay đổi liên tục, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi, đó là đội ngũ sản xuất tuyệt đối không thêm bất kỳ chi tiết nào vô nghĩa. Họ đặc biệt thích tạo ra những cú plot twist lớn để đẩy khách mời vào đường cùng.
Ngay khi tên tâm thần kia luôn ôm một chiếc đầu người đẫm máu đuổi theo không ngừng, Tịch Niên đã cảm thấy có gì đó không đúng. Kết hợp với lời gợi ý từ phát thanh rằng "người sống sót thực sự", anh đã có thể suy luận ra một số điểm mấu chốt.
"Người sống sót thực sự" nghĩa là gì?
Đổi góc độ suy nghĩ, liệu có phải đang ám chỉ rằng còn có người giả mạo?
Lớp học ma quái đầy u ám, cậu bé kỳ lạ... Với phong cách của chương trình, làm gì có chuyện nhiệm vụ lại được hoàn thành dễ dàng như thế? Tịch Niên dường như phát hiện ra điều gì đó. Anh lập tức quát Kiều Chỉ: "Chạy mau!", rồi lao khỏi phòng học, chạy biến mất như một làn khói.
Kiều Chỉ ngơ ngác quay lại, thì thấy tên tâm thần đã phát hiện ra bọn họ. Trong tay hắn là chiếc đầu người có ngũ quan giống hệt cậu bé trong phòng.
Kiều Chỉ: "..."
Cậu bé nhìn chằm chằm Kiều Chỉ, bỗng nhiên nở nụ cười quái dị, rồi từ từ tháo khăn quàng đỏ ra. Một vết sẹo lớn dữ tợn hiện rõ trên cổ, quanh đó là một chiếc vòng cổ hình trái tim cũ kỹ dính đầy vết máu khô.
Rất rõ ràng, cậu bé này đã chết từ lâu.
Chiếc đầu người trong tay tên tâm thần chính là của cậu bé.
Nói cách khác, trước mặt bọn họ không phải là người sống sót, mà là quỷ.
Nếu Tịch Niên không kịp nhớ bài toán trên bảng đen, họ chắc chắn sẽ phải quay lại căn phòng đầu tiên. Nhưng tên tâm thần ít nhất sẽ gi. ết ch. ết một trong hai người. Thêm cả cậu bé ma quái này, khả năng cả đội bị xóa sổ là rất cao.
Tịch Niên chạy như bay qua hành lang dài, chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng hét chói tai như giết heo của Kiều Chỉ từ phía sau. Anh phớt lờ, không hề có ý định quay lại. Nhưng khi chạy được một đoạn, anh bất ngờ phát hiện phía trước là một ngõ cụt.
"...
# Quả báo đến nhanh không kịp thở #
Tịch Niên chuẩn bị quay lại tìm đường khác, thì phát hiện tên tâm thần đã đuổi tới. Hắn dùng dao găm kề sát cổ Kiều Chỉ, từng bước ép sát anh.
Kiều Chỉ vừa khóc vừa hét không ra hơi, nửa phần vì sợ, nửa phần vì tức: "Tịch Niên, đồ phản bội, anh chạy mà không mang tôi theo, tôi hận anh! Tôi hận anh!"
Cảnh tượng này y như cô đang diễn một bộ phim bi thương vậy.
Tịch Niên liếc nhìn lan can của hành lang, phát hiện bên dưới là một tầng khác, chất đầy các thùng gỗ cũ. Không chút do dự, anh nhảy qua lan can.
Tên tâm thần thấy vậy, cười gằn đầy quỷ dị, đưa dao tới gần cổ Kiều Chỉ: "Ngươi dám chạy, ta giết cô ta ngay!"
Tịch Niên khựng lại.
Kiều Chỉ lập tức đổi giọng, hét lên: "Bố ơi cứu con!!"
Vừa mới gọi anh là đồ phản bội, giờ đã đổi thành gọi bố. Đây chẳng phải là tình huống "nhận giặc làm cha" trong truyền thuyết sao?
Tịch Niên nghe vậy, dừng động tác trèo lan can lại, đứng im tại chỗ. Tên tâm thần đắc ý, tiếp tục ép sát: "Đứng yên đó, không được nhúc nhích. Nếu ngươi bước thêm một bước, ta giết cô ta!"
Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Kiều Chỉ, Tịch Niên trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Vậy anh cứ giết đi, đừng để cô ấy đau quá."
Vài lời này là sự dịu dàng cuối cùng của anh. Nói xong, anh nhanh như chớp nhảy qua lan can, trực tiếp xuống tầng hai, khiến người ta phải cảm thán: "Thiếu hiệp khinh công thật tuyệt!"
Kiều Chỉ: "!!!!"
NPC đứng hình. Đội ngũ chương trình cũng đứng hình.
Nhân viên vô thức quay sang đạo diễn: "Làm sao bây giờ? Đội 1 đang ở ngay dưới."
Đã bao nhiêu năm rồi chưa gặp khách mời nào chơi đồng đội kiểu này... à không, là không theo lẽ thường thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!