Chương 22: (Vô Đề)

Hệ thống chẳng khác nào hòn đá ngáng đường trên con đường đến thành công. Bình thường im ắng không lên tiếng, nhưng cứ lúc không ngờ lại nhảy ra, như nuốt phải ruồi, vô cùng khó chịu. Làm người tốt với cải tạo bản thân, Tịch Niên chưa bao giờ để tâm đến những lời này.

Anh lườm quả cầu ánh sáng màu xanh lơ lửng giữa không trung, nheo mắt không một tiếng động:

"Nếu thật sự nhàn rỗi thế, sao không tự đi tìm chỗ ngồi tù luôn đi."

Tịch Niên muốn giết nó không phải ngày một ngày hai.

Hệ thống đã quen với thái độ này, trong ngành dịch vụ, bị lạnh nhạt là chuyện bình thường. Nó chỉ sợ Tịch Niên lại không giữ được mình mà sa ngã. Sau đó, cơ thể phát sáng biến mất trong không khí.

Tịch Niên thu lại ánh mắt, phát hiện Lục Tinh Triết đang nhìn mình. Anh đưa tay ấn cậu nằm xuống chăn, tắt đèn ngủ, trong bóng tối mờ mịt chỉ nói: "Không còn sớm nữa, ngủ đi."

Lục Tinh Triết không có thói quen tắt đèn khi ngủ. Cậu mím môi, mở mắt nhìn lên trần nhà trong bóng tối. Đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ bị những đứa trẻ khác trong cô nhi viện bắt nạt, nhốt trong phòng chứa đồ. Đáy mắt lấp đầy sự âm trầm cuộn trào, gương mặt vô cảm, cậu khẽ nhắm mắt lại.

Cậu nghiêng người vào lòng Tịch Niên, im lặng một lúc, bỗng nhỏ giọng nói: "Anh ôm em được không?"

Tịch Niên không có thói quen ôm người khi ngủ. Lục Tinh Triết kiếp trước cũng chưa từng đưa ra yêu cầu này. Nghe vậy, anh im lặng mở mắt trong bóng tối, không lên tiếng cũng không làm gì. Không hiểu tại sao kiếp này lại có nhiều thay đổi đến vậy, dù là người hay chuyện.

"..."

Anh không động đậy, Lục Tinh Triết cũng không nói gì thêm, như thể đã ngủ rồi.

Chiếc đồng hồ treo tường phát ra tiếng tích tắc đều đều, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt lên sàn nhà, phủ một màu sắc lạnh lẽo. Không biết đã bao lâu, Tịch Niên đột nhiên cử động, lặng lẽ xoay người, rồi đưa tay ôm lấy Lục Tinh Triết vào lòng, vòng tay siết chặt, kín kẽ như không để lọt một chút không khí.

Họ cuối cùng cũng bắt đầu học cách thích nghi, dù là người bên cạnh hay đêm tối không ánh sáng này.

Sáng hôm sau, Lục Tinh Triết tỉnh dậy trong vòng tay của Tịch Niên. Cậu vô thức dụi đầu vào vai anh, đầu tóc đen nhánh khẽ quét qua cằm Tịch Niên, gây ra một cảm giác nhột nhạt nhẹ nhàng.

Tịch Niên biết cậu sắp tỉnh, định rút tay ra, nhưng giữa chừng bị cậu nắm lấy cổ tay giữ lại.

Lục Tinh Triết vùi mặt vào gối, khóe môi hơi nhếch lên, giọng lười biếng: "Chậc, vô tình thế? Ôm thêm một lúc cũng chẳng mất miếng thịt nào."

Nghe vậy, Tịch Niên cảm thấy hôm qua vẫn còn nhẹ tay với cậu, kéo chăn ra, ngồi dậy lấy điện thoại xem giờ: "Hôm nay anh phải đến công ty ký hợp đồng, lát nữa sẽ đi ngay."

Lục Tinh Triết nghe vậy mở mắt, theo phản xạ buông anh ra, định ngồi dậy nhưng vừa ngồi đã không nhịn được hít một hơi lạnh, ôm eo nhăn nhó ngã ngược trở lại: "Chết tiệt..."

Tịch Niên quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt hơi khó tả, đứng dậy bước vào phòng tắm rửa mặt. Khóe môi anh thoáng hiện nụ cười, nhanh đến mức không thể nắm bắt.

Lục Tinh Triết cảm giác eo mình sắp gãy, vật vã bò dậy rồi vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa lết vào phòng tắm. Tịch Niên đang đánh răng, quay lại đã thấy cậu đứng phía sau, uể oải tựa cửa, đuôi mắt nhướng lên, dáng vẻ lười nhác bất cần.

Tịch Niên thu ánh mắt, súc miệng, rửa mặt rồi lấy một chiếc bàn chải dùng một lần đưa cho cậu: "Tự đánh răng đi."

Lục Tinh Triết lầm bầm: "Em không tự đánh thì chẳng lẽ anh đánh giúp em à?"

Tịch Niên nhắc nhở: "Hôm qua ai tắm cho em?"

Lục Tinh Triết nghe vậy khẽ nhướng mày, trông có vẻ đắc ý, liếc nhìn anh một cái rồi không nói gì.

Tịch Niên là một ngôi sao vô cùng bình dân, không có trợ lý, cũng chẳng có tiền tiết kiệm. Lục Tinh Triết nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, làm sao lại có nghệ sĩ sống thảm hại đến vậy.

Cậu mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thấy trong tủ có một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, liền tiện tay lấy ra đội thử, kích cỡ vừa khít.

Tịch Niên đứng bên cạnh nhìn, thấy Lục Tinh Triết lại che mặt kín mít, đến mẹ ruột cũng khó nhận ra, anh giơ tay gỡ chiếc mũ của cậu xuống: "Mặc như vậy để làm gì? Em định đi cướp ngân hàng à?"

Lục Tinh Triết nghe vậy sững người, lúc này mới nhớ ra hôm qua mình đã nói với Tịch Niên rằng sẽ không làm paparazzi nữa, liền buột miệng: "Thói quen thôi."

Ở trong góc tối lâu ngày, nay đột ngột phải thoát khỏi thân phận này, khó tránh khỏi cảm giác không quen. Tịch Niên nhìn đôi mắt đen láy của Lục Tinh Triết, không hiểu sao lại đội lại mũ lên cho cậu, ngừng một chút rồi nói: "Em muốn làm paparazzi thì cứ làm, đừng chụp anh là được."

"Đạo hữu chết cũng không cứu bần đạo." Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ không nói như vậy, nhưng giờ đây, Tịch Niên bỗng cảm thấy mình không còn quá bận tâm đến một số chuyện như anh vẫn nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!