Lúc này, ở phòng bên cạnh, ba người đang ngồi trên sofa, vây quanh một con chó.
Dụ Gia Thụ dựa lưng vào ghế sofa, tư thế thoải mái dễ chịu, tiện tay cầm một quyển sách lên che mặt, nhắm mắt lại tranh thủ ngủ bù.
Con chó chăn cừu Đức lè lưỡi, ngoan ngoãn cuộn mình dưới chân anh. Hai người còn lại thì vẻ mặt vi diệu, nhìn nhau không nói.
Đại Bạch: "Chuyện gì thế này? Em ấy không muốn con chó này nữa, nên ném nó lại đây à?"
Chu Tất:"… Chắc không phải đâu, có lẽ chị ấy chỉ định để nó ở nhà chúng ta để cọ đồ ăn thôi?"
Đại Bạch: "Nhà mình thì có gì để ăn chứ? Em ấy đi lưu loát dứt khoát như vậy, có khi nào đã chịu đựng con chó này lâu lắm rồi không? Nhìn giống như vừa được giải thoát vậy."
Chu Tất: "Không thể nào… Dù con chó có hơi ngốc chút, nhưng dù gì cũng là chó của chị ấy mà, còn gọi là "lão công" nữa cơ. Hay là chúng ta mang trả nó lại cho chị ấy?"
"Đừng, đừng, đừng!" Đại Bạch nghiêm túc phất tay, "Đã hai, ba tiếng đồng hồ rồi mà cũng không thấy em ấy có phản ứng gì, cố ý đi? Phần lớn khả năng là không muốn nuôi nữa rồi. Để anh cậu nuôi đi."
Người đàn ông ở giữa bị hai người làm phiền đến mức không chịu nổi, bàn tay thon dài nắm lấy một góc cuốn sách, kéo nó xuống, lộ ra đôi mắt thanh lạnh, mệt mỏi.
Anh ta nhấc mí mắt lên, liếc nhìn con chó chăn cừu Đức, thờ ơ mở miệng:
"Tại sao lại là tôi nuôi?"
"Thụ à, đừng giả vờ nữa." Đại Bạch thở dài lắc đầu, "Anh nhìn thấu cậu rồi. Tự cậu nói đi, có phải đã để ý người ta từ lâu rồi không?"
Dụ Gia Thụ: "?"
Chu Tất: "???"
Đại Bạch vắt chân kiểu ông chú, cứ nhịp nhịp không ngừng, giọng điệu đầy ẩn ý, "Hôm nay tôi hút thuốc trong thư phòng, biết cô ấy ở bên ngoài, cô ấy không thích mùi thuốc, còn nhất quyết bắt tôi đợi nửa tiếng để mùi tan hết mới được ra. Đây không phải là yêu thì là gì?"
"Cậu từng thấy cậu ta để tâm đến cô gái nào như vậy chưa?" Đại Bạch vỗ đùi cái đét, "Nói đi! Có phải trước đây đã quen người ta rồi không? Thành thật khai báo cho anh!"
Chu Tất trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa hai người một chó, miệng mở lớn.
Dao Muội…không thích mùi thuốc lá?
Người hâm mộ làm sao có thể biết rõ sở thích chi tiết như vậy của thần tượng? Hơn nữa, Thích Dao cũng chưa từng công khai nói điều này ra bên ngoài.
Cô ấy không hút thuốc, khi gặp những tình huống có người hút thuốc trước mặt trong đoàn phim hay các bữa tiệc, sắc mặt vẫn luôn bình thản, không lộ chút cảm xúc nào.
Vậy làm sao anh biết được?!
Chẳng lẽ sau lưng anh đã…
Chu Tất nhíu mày, cũng đập tay lên đùi cái "chát", "Nói mau!"
Dụ Gia Thụ: "…"
"Không thích mùi thuốc thì có gì lạ đâu."
Anh rũ mắt nhìn tờ tạp chí trong tay, nói cũng trùng hợp, đó chính là cuốn mà Thích Dao chụp khi vừa mới ra mắt.
Đôi mắt đào hoa hơi cong lên, trầm lặng mà đẹp đẽ. Nốt ruồi lệ ở khóe mắt phải càng làm cô thêm phần mong manh, động lòng người.
Đầu ngón tay như có như không khẽ lướt qua nốt ruồi lệ trên gương mặt cô gái xinh đẹp trong tạp chí, tờ tạp chí được đặt lên bàn trà, ngay ngắn, gọn gàng.
"Bình thường thì đúng là bình thường, nhưng cậu lại biết, còn để ý, vậy thì không bình thường chút nào! Tệ hơn nữa là, cậu vì chuyện này mà ép buộc tôi. Thật sự kỳ lạ đến mức khó tin!" Đại Bạch giận dữ nói.
Dụ Gia Thụ hắng giọng nói: "Phương Thiến, hôm nay Bạch Béo Béo hút hai điếu thuốc trong thư phòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!