Chương 8: (Vô Đề)

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng trong giây lát.

Những người đang trò chuyện rôm rả cũng vì câu hỏi đó mà dừng lại

Câu hỏi này vô cùng không liên quan đến ngữ cảnh trước sau, chỉ có người trong cuộc ngầm hiểu, còn những người khác đều không hiểu ra sao.

"Cái quỷ gì vậy?" Đại Bạch nhíu mày, "Đặt cái tên nghe học thuật ghê ha!"

Thích Dao như bị kéo ra khỏi lớp kính vô hình, theo bản năng dời ánh mắt, nhìn về phía trước nhưng không thực sự tập trung. Cô im lặng một lúc, rồi khẽ cười, không nói gì.

Trái tim lại đập thình thịch nhanh hơn bao giờ hết.

Anh đây là… nhận ra cô rồi sao?

Dụ Gia Thụ chậm rãi thu hồi ánh mắt, không có nhiều khẩu vị dựa vào ghế: "Dù sao cũng hơn loại người như cậu, chỉ biết dựa vào biệt danh để nổi danh khắp nơi."

"Phải không, Bạch Béo Béo."

Nhất thời, cả bàn tràn ngập tiếng cười.

"Ồ, Bạch Béo Béo còn dám tự nhắc đến vụ biệt danh của mình cơ đấy!"

"…Hừ!" Đại Bạch cắn miếng sườn kêu rôm rốp, đổi chủ đề, "Nói về tên, Dao Muội à, tên em là thật hay nghệ danh vậy?"

"Thật đấy." Tịch Dao chớp nhẹ hàng mi, nở nụ cười hơi thất thần, nhấp một ngụm Sprite. "Bà nội em đặt cho."

Đại Bạch ồ lên một tiếng: "Rất dễ nghe, vừa nghe đã thấy dịu dàng rồi. Bà nội em chắc chắn là người có học thức lắm, không như mẹ anh, bảo đặt tên quê mùa thì dễ nuôi."

Thích Dao cong mắt, không trả lời.

Chu Tất cười thầm, "Không phải tên quê mùa đâu nhỉ? Cảm giác chỉ là… hơi thực tế chút thôi."

Đại Bạch: "Cút đi!"

Bữa cơm ăn cũng khá vui vẻ, có vợ chồng Đại Bạch ở đây nên bầu không khí rất dễ chịu.

Chỉ là từ lúc Dụ Gia Thụ xuất hiện, Thích Dao lại bất ngờ trở nên im lặng. Ai hỏi gì thì cô trả lời lịch sự, gãy gọn, không để người khác bắt bẻ được, cũng không nói thêm câu nào.

Ăn xong, Thích Dao một lần nữa chúc mừng Chu Tất tân gia vui vẻ, cảm ơn vợ chồng Đại Bạch, khen món ăn ngon. Cuối cùng, khi quay sang Dụ Gia Thụ, cô ấp úng hai tiếng, miễn cưỡng nói được một câu: "Sau này gặp nhau nhiều hơn nhé."

Sau đó gần như hốt hoảng trở về căn hộ đối diện.

Người bị chỉ đích danh "gặp nhau nhiều nhé" thản nhiên ngước mắt, nhìn bóng lưng mảnh mai khuất dần, tà váy khẽ lay động rồi biến mất sau cánh cửa. Phải mất một lúc lâu, ánh mắt anh mới dời đi.

Vừa đóng cửa lại, Thích Dao cảm thấy toàn bộ sức lực đều được giải phóng, cô dựa lưng vào cánh cửa chống trộm nặng nề, hít thở sâu vài lần mới bình tĩnh lại.

Ngoại trừ một vài cảnh quay đặc biệt đau lòng, đã lâu rồi cô không có cảm xúc dao động mãnh liệt như thế này. Như một chú nai nhỏ hoảng loạn chạy loạn trong lồng ngực, khiến cả cơ thể cùng biểu cảm đều không thể kiểm soát, sợ rằng chỉ cần mở miệng sẽ để lộ hết tâm tư.

Cô mỉm cười tự giễu.

Có lẽ bí quyết để trở lại làm một cô gái nhỏ là tái hiện những khoảnh khắc từng khiến tim bạn rung động năm nào.

Cô rót một cốc nước ở quầy bar, thay quần áo ở nhà, vào phòng làm việc viết sơ yếu lý lịch.

Vòng sơ tuyển của Phong Hành rất đơn giản, chủ yếu là sàng lọc hồ sơ, loại bỏ những nghệ sĩ không phù hợp với định vị thương hiệu, sau đó sắp xếp lịch phỏng vấn sơ bộ. HR sẽ phụ trách đối chiếu, đưa ra đề bài cho từng người.

Đúng vậy, tuyển đại sứ thương hiệu của họ là việc của HR.

Rất ngầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!