Thích Dao nhất thời không biết nói gì.
Im lặng một lúc lâu, cô nhắn lại cho Diệp Thanh Mạn một câu "Không sao đâu", rồi thoát ra chuyển sang xem tin nhắn của người khác.
Bên kia trả lời rất nhanh.
[1]: Em xuất phát rồi.
[S]: Hồi hộp không?
Thích Dao nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn hoàng hôn lướt nhanh qua cửa xe, trả lời, "Cũng tạm."
Bản thân cô không ôm quá nhiều hi vọng. Một tiểu hoa tuyến lưu lượng hơn hai mươi tuổi mà có thể được đề cử đã là tốt lắm rồi, không cần tham vọng quá nhiều.
Phần lớn cảm xúc tiêu cực của con người đều đến từ sự chênh lệch giữa kỳ vọng quá cao và thực tế.
Giữ tâm thái bình thản là được.
Bên kia đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì.
[S]: Thế có nhớ bạn trai không?
[1]: ……
[1]: Không phải mới gặp sáng nay sao?
[S]: Đã tròn tám tiếng rồi.
[S]: Không nhớ à?
Thích Dao: "……"
Sao người này lại không biết xấu hổ thế nhỉ?
Vừa mím môi gõ một chữ, cô bỗng dưng nhớ lại chuyện sáng nay. Anh cứ khăng khăng bảo cô tô son đậm quá, chần chừ mãi đòi hôn cho nhạt bớt, hại cô suýt trễ giờ vì phải trang điểm lại.
Nghĩ đến đây, sự bướng bỉnh trong cô lại trỗi dậy.
Cô xóa đi tin nhắn ban đầu, nhanh chóng gõ hai chữ.
[1]: Không nhớ!
Ngắn gọn, dứt khoát, còn thêm cả dấu chấm than.
Bên kia im lặng một lúc rồi gửi lại một dấu hỏi.
[S]: ?
Thích Dao đã quá quen với kiểu ngôn ngữ ký hiệu của anh, biết rõ đây là xác nhận, kèm theo chút không vui, thế nên cô tiếp tục nhắn thêm một câu chọc tức anh.
"Thật sự không nhớ."
"Một chút cũng không."
Trên màn hình hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập…"
Một lúc lâu sau, bên kia mới gửi lại một chữ.
[S]: Được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!