Chương 77: Ngoại truyện 13

Cuối cùng người này vẫn đạt được mục đích.

Bộ phim vẫn đang chiếu trên màn ảnh, nhưng trong phần nhạc nền cùng lời thoại ở nửa sau, mơ hồ có xen lẫn một vài âm thanh rất nhỏ khác.

Rèm cửa đã được kéo lại, che đi ánh sáng rực rỡ bên ngoài, căn phòng chìm vào bóng tối.

Ánh sáng từ máy chiếu bị ai đó chắn ngang, chỉ còn lại những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí, phản chiếu lên bức tường trắng thành những bóng dáng đan xen.

Hai người vẫn ngồi, đối diện nhau.

Bóng eo cô gái thon thả mềm mại, đường cong trên lưng hiện rõ, chiếc hõm nhẹ trên eo bị một bàn tay khớp xương rõ ràng siết chặt lấy.

Bóng dáng nửa ngồi kia đong đưa theo nhịp, để lại một không gian đầy kiều diễm.

Bên phía đạo diễn Trương vẫn chưa có thông báo vào đoàn, Thích Dao lại ở nhà nghỉ ngơi một tuần, phát hiện ra không ít sở thích mới, như trồng hoa, học nấu ăn này kia.

Trong khoảng thời gian này, ông chủ nào đó vậy mà cũng chẳng mấy khi đi làm.

"Anh không phải là ông chủ chăm chỉ nhất hay sao?" Thích Dao thắc mắc, dựa vào khung cửa nhìn anh rửa bát, "Lúc em mới gặp anh, anh còn tăng ca đến hai, ba giờ sáng cơ mà."

Bây giờ đừng nói là hai, ba giờ sáng, ngay cả hai, ba giờ chiều ngày làm việc mà vẫn còn ở nhà, thậm chí thỉnh thoảng còn ngẫu hứng hỏi cô có muốn lên núi cắm trại không.

Thích Dao thật sự đã đồng ý, hai người lái xe lên núi ở mấy ngày.

Lúc đầu, cô còn hứng thú chơi đùa trong tuyết, ngắm bình minh, về sau lại lười biếng, ngủ nướng đến tự nhiên tỉnh, mở hết cỡ hệ thống sưởi trong phòng, ôm một cuốn sách ngồi bên cửa sổ, nhìn anh cúi người sắp xếp bếp nướng trong sân.

Khu nghỉ dưỡng nhỏ, nhà liền kề kiểu tây, ba tầng lầu, sân dưới nhà được ghép chung cho hai hộ.

Hàng xóm bên cạnh là một gia đình ba người, vợ chồng khoảng hơn ba mươi, dẫn theo một bé gái tầm tuổi Dụ Thu Thu, là một cô bé khá nghịch ngợm.

Thích Dao quấn khăn choàng kín mít, ra ngoài ngồi xuống chiếc ghế xếp màu trắng, ôm đầu gối, nhìn cô bé nhà bên dắt chó đi dạo.

Có lẽ là giống Pomeranian, rất nhỏ, được buộc dây dắt, đôi mắt tròn xoe long lanh, bộ lông trắng tinh, được chăm sóc vô cùng tốt, theo từng bước chạy mà bồng bềnh trong gió.

Cứ ôm gối ngồi đó, lặng lẽ nhìn một người một chó chơi đùa một lúc, rồi dời tầm mắt về phía Dụ Gia Thụ.

Người này ngay cả lúc đứng nướng xiên thịt cũng đẹp trai.

Thân hình cao ráo, vai rộng eo thon, nhàn nhã đứng trước bếp nướng, hàng mi rũ xuống, cổ hơi cúi, ngón tay thon dài cầm xiên thịt, thỉnh thoảng trở mặt một chút, có vẻ tùy ý lại vô cùng thành thạo.

Trong không khí dần lan tỏa mùi thơm mê người, hòa cùng hương thơm mát lạnh từ cành cây phủ tuyết ở phía xa, mang đến một cảm giác yên bình khó tả.

Trái tim như khẽ co lại, lại ấm áp thư thái giãn ra.

Thích Dao ngồi đó, chợt nảy ra một ý nghĩ rất kỳ lạ.

Bất chợt không khịp phòng ngừa, không đầu không cuối, lại giống như thuận lý thành chương.

…Cô muốn cùng anh có một mái nhà.

Không phải căn phòng đông người trong viện phúc lợi, không phải căn nhà cũ chỉ có cô cùng bà nội nương tựa vào nhau, không phải khu tập thể cũ kỹ mà cô sống một mình, cũng không phải một căn biệt thự xa hoa tráng lệ chỉ đẹp bề ngoài.

Là một ngôi nhà chỉ thuộc về hai người họ.

Một nơi có thể tránh được cái nắng gay gắt của mùa hè, có thể che chắn khỏi cơn gió rét buốt mùa đông. Trong lò sưởi bập bùng ánh lửa, khúc củi đôi khi phát ra tiếng lách tách, ấm áp như phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, có thể chắn gió tuyết bên ngoài.

Trước đây cô kỳ thật không hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!