Chương 6: (Vô Đề)

Có những người hoàn toàn không hay biết, mình đã bị một người đàn ông đã kết hôn nhạy bén gắn cho cái mác "có vấn đề."

Dụ Gia Thụ cầm chìa khóa xe xuống lầu, lái xe đến khu công nghệ cao.

Tối qua bị kéo ở nhà mới của Chu Tất chơi game đến tận nửa đêm, mỹ danh là "thư giãn," nhưng bọn họ thì có thể ngủ bù ban ngày, chỉ có một mình anh lại phải đi làm.

Cảnh sắc khu công nghệ cao ngoài cửa sổ sáng sủa, vài tòa nhà kính cao vút sừng sững, lấp lánh dưới bầu trời đầy nắng.

Đôi tay nhàn nhã đặt trên vô lăng, các khớp xương rõ ràng, thon dài góc cạnh. Làn da mỏng manh bao lấy các đốt ngón tay, nốt ruồi nhạt màu giữa ngón tay theo từng cử động lúc ẩn lúc hiện.

Dụ Gia Thụ liếc qua gương chiếu hậu, thấy dưới mắt anh có quầng thâm rõ rệt. Anh hơi nâng mày, ghé vào cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới để mua một tách cà phê.

Nhân viên vẫn là Tiểu Đào, chỉ khác là ban ngày, cô gái đôi mươi không còn lười biếng xem phim, cũng không dám nhìn chằm chằm người đẹp trai, chỉ cúi đầu nghiêm chỉnh tính tiền cho anh.

Dụ Gia Thụ đứng trước quầy thanh toán chờ, ánh mắt lơ đãng nhìn tủ lạnh trưng bày nước uống.

Soda cam trong chai thủy tinh, bao bì in dòng chữ tiếng Anh tối giản. Những ngày trời nóng, lấy từ tủ lạnh ra, hơi lạnh ngưng tụ thành lớp sương đọng trên bề mặt chai.

Chất lỏng trong suốt lắc lư bên trong, tạo nên âm thanh giòn tan đặc trưng của mùa hè.

Đó là loại nước anh thường mua nhất thời còn đi học.

Không hiểu sao, Dụ Gia Thụ chợt nhớ đến đôi bàn tay thon dài nắm lấy chai nước.

Trong khoảnh khắc lơ đãng, anh như thấy bóng dáng mảnh mai tinh tế phản chiếu trên bức tường kính phía sau quầy thu ngân.

Chiếc mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đường nét hàm dưới xinh đẹp, dịu dàng. Mái tóc nâu nhạt xõa mềm mại trên vai, tựa như những đám mây nhẹ nhàng.

Tiếng gọi tên anh vang lên rất khẽ, nhưng dường như chứa đựng cả ngàn lời muốn nói.

Dụ Gia Thụ cụp mắt, có chút thất thần.

"Dụ tổng."

"Ông chủ."

Cô gái ở quầy lễ tân và nhân viên hành chính đi ngang qua, đều mặc trang phục công sở chỉnh tề, giày cao gót lộp cộp dứt khoát, vừa đi vừa mỉm cười chào hỏi.

Anh gật đầu nhẹ, bước qua hành lang dài, đẩy cửa phòng họp. Bên trong có vài người ngồi xiêu vẹo cùng một bộ bài vẫn chưa được cất đi.

"Phải nói rằng, cả công ty, xuất sắc nhất chắc chỉ có em gái nhân viên hành chính với sếp mà thôi." Trưởng phòng kỹ thuật trêu đùa.

Dụ Gia Thụ đưa mắt nhìn bọn họ, kéo ghế chủ trì ra ngồi xuống: "Nếu cậu chơi Địa chủ không thua cả hai nhà thì cũng đáng để tự hào đó."

Cả phòng họp tức khắc vang lên một tràng cười rộn rã.

Có người cười, lại nghĩ đến cái gì, tấm tắc cảm thán: "Chớp mắt cái, Tinh Phàm đã được bao nhiêu năm rồi. Lúc đó chúng ta còn tưởng Thụ chỉ muốn lập công ty để chơi thôi, ai mà ngờ lại có thể đi được đến bước này."

"Đúng vậy! Bên ngoài làm gì có công ty nào không khí tốt như chúng ta? Toàn là những người đã từng chiến đấu cùng nhau từ thời đại học."

"Còn có Đại Bạch và thằng nhóc Chu Tất nữa. Chúng ta đều bị họ thuyết phục cả thôi. Hồi Thụ mới khởi nghiệp, cậu ấy mới học năm ba, kéo chúng ta ngày ngày cắm rễ trong phòng thí nghiệm, ngày đêm thiết kế chế tạo. Đến năm cuối đại học, trong tay đã có bằng sáng chế rồi."

"Đợi đến khi học xong thạc sĩ trở về, công ty đã niêm yết cổ phiếu. Phải nói, chọn đúng sếp là đã thành công một nửa cuộc đời rồi."

"Được rồi, đừng tâng bốc tôi nữa." Dụ Gia Thụ cười khẽ, khớp ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, "Bắt đầu bàn chính sự đi."

Phòng họp không lớn lắm, không giống như những chiếc bàn vuông lớn hào nhoáng trong phim truyền hình, hai bên ngồi đầy người mặc vest chỉnh tề, đấu đá gay gắt, sóng ngầm cuộn trào.

Tinh Phàm không có nhiều quy tắc như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!