Sau khi bộ phim kết thúc.
Đèn trong rạp vẫn chưa sáng hẳn, mọi người đã lần lượt rời đi.
Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cô gái đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt là có thể thấy rõ vẻ đẹp của cô. Người đàn ông bên cạnh mặc áo khoác đen, tư thế ngồi thẳng lại toát ra sự tùy ý. Hơi nghiêng đầu một chút, để lộ góc nghiêng lạnh lùng vô cùng cuốn hút.
Một cặp trai tài gái sắc, dù đi đến đâu cũng dễ dàng thu hút ánh nhìn.
Vì tính chất công việc, Thích Dao khi xuất hiện ở nơi công cộng luôn chú ý giữ khoảng cách, tránh đi xuyên qua đám đông. Dụ Gia Thụ cũng vì thế mà ngồi lại cùng cô.
Bàn tay anh vẫn nắm lấy tay cô, từ nửa sau bộ phim cho đến giờ chưa từng buông ra.
Đến khi nhìn thấy cặp đôi học sinh cấp ba phía trước vẫn nắm tay nhau rời khỏi rạp, Thích Dao mới mím môi, ngón tay khẽ động, nghiêng đầu nhìn anh.
"…Lúc nãy anh nhìn thấy rồi mà, sao không chủ động nắm tay em?"
Câu hỏi có chút ý tứ hỏi tội.
Dụ Gia Thụ khẽ cúi cằm, hàng mi dài hờ hững cụp xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay cô hai cái, bỗng nhiên bật cười.
"Nhìn em rất đáng yêu."
Thật đấy.
Lúc đó cô gái này giống như đang xem phim rất chăm chú, đôi mắt đào hoa mở to tròn xoe. Anh cũng không nỡ quấy rầy, tránh để Thích Dao lại trêu anh chỉ toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh.
Đến nửa chừng, cô lại lặng lẽ đặt tay lên tay vịn.
Anh đã nhịn thật lâu, không lập tức nắm lấy, ai ngờ cô còn từng chút, từng chút dịch lại gần, không biết vô tình hay cố ý, đầu ngón tay cứ lướt nhẹ qua ngón tay anh.
Thật sự… rất quyến rũ.
Thích Dao nghe xong thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút tiếc nuối, cau mày, chân thành cảm thán, "Xem ra diễn xuất của em vẫn còn quá tốt."
Đến mức khiến anh tưởng rằng đó chỉ là hành động lơ đãng.
Dụ Gia Thụ: "…"
Đây là đang tiếc nuối thật hay ngầm tự khen bản thân đây?
"Lần sau không cần diễn xuất tốt thế đâu." Dụ Gia Thụ lười biếng kéo dài giọng, lắc lắc bàn tay đan vào tay cô,"Làm bạn trai em sợ suýt nữa không dám nắm tay em luôn đấy."
Thích Dao không vui: "Sao lại bảo là sợ? Rõ ràng là anh nhát gan."
Ngừng một giây.
"Anh nhát gan?" Dụ Gia Thụ nhướng mày, nhấn từng chữ một lặp lại.
Còn định nói gì đó, vừa lúc thấy cô lao công bước vào dọn dẹp, anh liền im lặng, không tiếp tục tranh cãi với cô nữa.
Hai người đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài. Dưới ánh đèn đường, bóng hai người chồng lên nhau.
Không còn khoảng cách xa cách hay lặng lẽ đi sau như trước nữa, mà là rất gần, tay nắm tay, vai kề vai.
Một đường đi đến bãi đỗ xe của khu chung cư, ấn thang máy lên tầng. Dụ Gia Thụ nhìn thẳng phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"À đúng rồi." Thích Dao chợt nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn anh, "Chiều nay em nhận được một cuộc gọi, liên quan đến công việc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!