Cánh cửa an ninh khiến người ta khổ sở chờ đợi cuối cùng cũng mở ra, lại nhanh chóng khép lại.
Tiếng đóng cửa làm chiếc đèn cảm ứng âm thanh đang say ngủ lần nữa bừng sáng, nhưng ánh sáng ấy chỉ chiếu vào khoảng cầu thang trống không.
Sự ái muội trong bóng tối chuyển vào bên trong căn phòng.
Thích Dao không kịp đề phòng bị anh kéo vào, lưng áp chặt vào cánh cửa chống trộm lạnh lẽo. Người đàn ông giơ cánh tay lên, vây lấy cô trong vòng tay do chính mình tạo ra, rũ mắt nhìn cô.
Đồng tử đen nhánh, ở trong đêm tối lại sáng đến mức quá đáng.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.
Thích Dao không tự nhiên dời tầm mắt đi, mím môi, nhẹ giọng hỏi:
"… Anh không say sao?"
Dụ Gia Thụ chỉ nhìn cô.
Ban nãy đúng là hơi chếnh choáng thật.
Nhưng cũng chưa đến mức say bí tỉ.
Lúc đầu đầu óc có phần mê mang, để gió đêm lạnh lẽo thổi qua là tỉnh táo hơn hẳn. Nhìn cô bận trước bận sau, bộ dạng lo lắng không che giấu được, cũng không đành lòng nói thật là mình đã tỉnh, chỉ bất động thanh sắc dời bớt trọng lượng khỏi người cô.
Nếu không phải bị cô sờ đến mức không chịu nổi nữa, có lẽ anh vẫn sẽ tiếp tục để cô tin mình là một kẻ say cần được chăm sóc.
Dụ Gia Thụ không trả lời, chỉ cúi mắt nhìn cô, bất ngờ đổi chủ đề.
"Trên tờ giấy, em viết tên ai?"
Trên giấy, mối tình đầu.
Anh đang hỏi về chủ đề mà cả hai đã ăn ý né tránh.
Thích Dao trầm mặc một lát, không trả lời ngay, lông mi run rẩy, hỏi lại, "Anh thì sao?"
Câu trả lời của cô quá rõ ràng.
Cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.
Mười sáu, mười bảy tuổi, một khi đã rung động, chính là rung động cả đời.
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ bóng đêm mờ mịt, tiếng gió lúc xa lúc gần.
Dụ Gia Thụ cúi đầu nhìn cô hồi lâu.
Một lúc sau, anh hơi cụp mắt, như đang suy tư, chậm rãi cất giọng.
"Anh lớn thế này rồi thật sự chưa từng thích ai, cũng chưa từng cảm nhận rõ ràng được cảm giác rung động, hoặc là một thứ gì khác."
Giọng anh rất nhẹ, lại vô cùng nghiêm túc, giống như dáng vẻ khi anh hỏi cô một câu vào đêm đông trước đó, trầm tĩnh mà trang trọng
Có dự cảm đây không phải lời nói bâng quơ, Thích Dao khựng lại hai giây, ngước lên nhìn anh.
Dụ Gia Thụ nói tiếp, "Mọi thứ với anh dường như đều rất suôn sẻ. Học hành, công việc, mọi phương diện… Đụng núi mở đường, gặp nước bắc cầu, không có gì là không thể vượt qua."
"Nếu phải nói có chuyện gì khiến anh bâng khuâng…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!