Bóng cây lay động, ánh đèn phố nhỏ mờ ảo.
Hơi thở của nhân gian phiêu đãng trở lại, lần nữa đáp xuống một kẻ phàm trần đã hoàn thành tâm nguyện.
Hai người sóng vai ngồi trên ghế dài, ánh trăng sáng tỏ rọi vào bên cạnh, yên tĩnh, đẹp đẽ, tựa hồ không liên quan gì đến sự huyên náo nơi xa.
"…Vậy làm sao anh phát hiện ra?"
Mùi thơm ngọt ngào vấn vít trong hơi thở, Thích Dao cắn một miếng khoai lang nướng, nhỏ giọng hỏi.
Cô cứ nghĩ rằng bức thư đó đã sớm bị anh vứt đi rồi.
Dù có không vứt, thì bảy tám năm trôi qua, không biết đã để ở đâu, bị thất lạc trong lần chuyển nhà nào, cũng là chuyện dễ hiểu. Huống hồ còn lục tìm từ một góc xa xôi, rồi cất công đi mua một cây bút mực tàng hình rẻ tiền mà chỉ trẻ con mới dùng.
"Chữ của em không thay đổi mấy."
Dụ Gia Thụ biết cô đang nghĩ gì, khẽ nghiêng đầu, nhìn cái miệng nhỏ của cô cắn từng miếng nhỏ, hơi nóng từ khoai bốc lên khi cô nói chuyện, trông không khác nào một chú hamster. Anh bật cười rất nhẹ, giọng điệu thong thả.
"Anh đâu đến mức không nhận ra chữ của một người."
Không hề vứt đi.
Trí nhớ Dụ Gia Thụ thật sự rất tốt, gần như đã gặp là không quên, tư duy lại nhanh nhạy, khiến anh học hành hay làm nghiên cứu cũng nhẹ nhàng hơn người khác nhiều.
Bức thư của Thích Dao được đưa đi rất khéo, lặng lẽ không tiếng động, mãi đến khi dì giúp việc dọn dẹp, vô tình tìm thấy trong cặp sách của anh thì kỳ thi đại học đã kết thúc gần một tháng rồi.
Ngày đó đúng lúc mấy người họ đang chơi đùa ở Nam Sơn, chơi game cãi cọ ầm ĩ, thì anh nghe thấy dì gọi, bước đến cửa, nhận lấy bức thư, mở ra xem.
Cảm xúc lúc đó rất khó nói rõ, có lẽ là chút phức tạp xen lẫn bối rối.
Những dòng chữ trên trang giấy quá đỗi chân thành, chân thành đến mức dù cô không nói gì, anh vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được điều gì đó khác biệt với những người khác.
Cũng may đây là một bức thư không cần hồi đáp, cũng không thể nào hồi đáp.
Cậu thiếu niên mười bảy tuổi Dụ Gia Thụ đứng tại chỗ, lặng người hồi lâu, cuối cùng, thở ra một hơi dài, giống như vô số bức thư trước đó, xếp vào thùng giấy.
Lúc đó anh vẫn chưa biết.
Bức thư mà anh vô tình đặt sang một bên, với cô lại là cả một quãng thanh xuân dài đằng đẵng.
Rời khỏi hồi ức, Dụ Gia Thụ cụp mắt, giọng điềm nhiên nói, "Tình cờ thấy một bài phỏng vấn, vừa hay có việc lái xe qua đây, đi ngang qua Nam Sơn, tiện đường ghé xem."
Trùng hợp thế nào, bút của Dụ Thu Thu lại bị vứt lung tung, đúng lúc đặt ngay trên bàn.
Mọi chuyện cứ thế thuận theo lẽ tự nhiên, chỉ là đã muộn mất rất nhiều năm.
Nhưng ít ra lần này họ không còn bỏ lỡ.
"Vậy nên anh đã biết…" Thích Dao mím môi, đầu ngón tay ấm áp nhờ lớp giấy bọc khoai nướng, "Người em nói đến là anh?"
Dụ Gia Thụ nhướng mày, "Không phải anh thì còn ai vào đây?"
Một bộ dáng đó là điều hiển nhiên.
Thích Dao: "…"
Thôi được rồi, anh vui là được.
Cô vùi đầu tiếp tục ăn khoai nướng, không nói gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!