Chương 43: (Vô Đề)

Buổi ra mắt sản phẩm mới của Phong Hành được ấn định vào cuối năm.

Kết quả đại ngôn vẫn chưa được công bố chính thức, các tài khoản marketing nửa thật nửa giả tung ra một vài tin tức, không gây ra làn sóng gì lớn.

Ngược lại Triệu Mẫn, tin tức linh thông, đã nhắn tin chúc mừng Thích Dao ngay trong tối hôm đó. Giọng điệu chân thành, bình dị, không hề có vẻ xa cách.

Triệu Mẫn: [Phải rồi, chuyện lần trước chị nói, em đã suy nghĩ đến đâu rồi?]

Thích Dao trầm ngâm giây lát, trước tiên gửi lời cảm ơn vì lời chúc mừng của cô ấy, sau đó lịch sự khách sáo trả lời mình vẫn chưa quyết định.

Đặt điện thoại xuống, tâm trí cô lại trôi đi đâu mất.

Sang năm là hợp đồng của cô sẽ hết hạn.

Nói thật, nghĩ kỹ lại thì Cừu Lãng cũng không tệ với cô. Từ năm hai mươi tuổi quay phim cùng nhau, quỹ đạo của cả hai cơ hồ là gắn chặt vào nhau.

Trước đây anh vừa làm đạo diễn vừa viết kịch bản, gần như một mình gánh vác toàn bộ đoàn phim. Sau đó lập công ty, ký hợp đồng với nghệ sĩ, tìm kiếm tài nguyên, từng bước từng bước đi lên.

Chỉ là không biết từ khi nào, chiếc áo sơ mi và hoodie mang đậm hơi thở sinh viên trên người anh đã bị thay thế bằng những bộ vest chỉnh tề. Anh dành phần lớn thời gian vùi mình trong những buổi tiệc bàn chuyện đầu tư, không còn là chàng đạo diễn trẻ ngồi sau màn hình giám sát ở trường quay ngoài trời, vài câu chỉ đạo ngắn gọn sắc bén khiến cả mạng xã hội trầm trồ kinh ngạc nữa.

Thật khó để từ bỏ một người đã đồng hành cùng mình từ những ngày gian khó.

Dù công ty bây giờ ngày càng mang nặng tính thương mại, mục tiêu, phương thức cũng chẳng còn thuần túy như trước, nhưng thực lòng mà nói, Thích Dao chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi.

Nhưng con người ta luôn phải chừa cho mình một đường lui.

Thích Dao nhẹ thở dài, liếc nhìn lịch trình, xuống lầu bắt xe.

Lật Tử xin nghỉ rồi, hơi bất tiện. Cô cũng không muốn ăn đồ ăn ngoài ba ngày liền, nên quyết định đi siêu thị mua ít nguyên liệu về tự nấu.

Trên đường cô nhận được tin nhắn của Kiều Niệm.

[Chiếc vòng tay của thương hiệu D thực sự mất rồi sao? Bên đối tác nói đây là phiên bản giới hạn, nếu làm lại sẽ rất phiền phức, thủ tục phê duyệt cũng nhiều, có thể sẽ không kịp cho sự kiện thảm đỏ ngày kia của cậu.]

Giữa những dòng chữ ẩn chứa hàm ý "hay là tìm lại lần nữa xem?".

Thích Dao đành nhắn lại một chữ "được", sau đó đổi hướng, bảo tài xế taxi chở mình đến gần trường Nhất Trung.

[1]Nếu hai tiếng nữa vẫn không tìm thấy, thì coi như mất thật rồi.

[1]Báo sớm để họ còn có thể đẩy nhanh tiến độ, hoặc bảo họ chuẩn bị một mẫu bình thường làm phương án dự phòng.

Vừa nhắn tin, cô vừa thanh toán tiền xe, đẩy cửa bước xuống.

Con hẻm không rộng lắm, taxi dừng ở lề đường cạnh một chiếc xe khác. Khoảng cách khá gần, cô sợ mở cửa xe sẽ quệt trúng bên cạnh nên rất cẩn thận.

Vừa đóng cửa lại, vô tình liếc qua chiếc xe bên cạnh, cảm thấy có chút quen mắt.

Hai giây sau, cửa kính xe từ từ hạ xuống.

Lộ ra một gương mặt mà cô mới gặp không lâu trước đó.

Thích Dao: "……?"

"Anh làm gì ở đây?"

Dụ Gia Thụ dùng ngón trỏ ung dung xoay nhẹ chìa khóa xe, hiển nhiên cảm thấy câu hỏi của cô hơi ngốc nghếch, khẽ nhướng mày: "Đi dạo?"

"……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!