Lỗ tai nháy mắt tê rần.
Cả nửa người cũng tê theo.
Thích Dao cảm giác như mình sắp liệt nửa người đến nơi, không nhúc nhích nổi, mặt nóng bừng, vành tai cứ từng đợt nóng ran.
May mà… may mà cô chỉ đeo một bên tai nghe.
Không thì bây giờ chắc cả người đã đông cứng luôn rồi.
Cái video này anh không thèm xem lại một lần đã gửi đi sao?
Lời nói cũng không kiểm tra chút nào, cứ thế mà gửi đi mấy câu dỗ trẻ con, khiến người nghe không khỏi suy nghĩ miên man.
Thích Dao ngồi đờ ra một lúc mới lấy lại tinh thần, sợ Lật Tử quay đầu lại thấy mặt cô đỏ bừng rồi lại bắt cô uống thuốc cảm, bèn kéo chăn che người rồi mới bắt đầu nhắn tin trả lời.
Lúc này cô chẳng buồn để ý câu hỏi của anh có kỳ lạ hay không nữa.
[1] Còn chưa có ăn.
[1] Vừa mới tan làm.
Để tăng thêm hiệu ứng đáng thương, cô còn gửi kèm một sticker biểu cảm tội nghiệp.
[1] [Mèo con rưng rưng. jpg]
Bên kia hiện lên trạng thái đang nhập tin nhắn, gần như là trả lời ngay lập tức.
[S] Còn bao lâu nữa về đến nhà?
[1] Hơn một tiếng nữa.
[S] Đến nơi thì qua đây.
Hai giây sau, bên kia cũng không hỏi tại sao, nói "được".
Còn gửi kèm một sticker gif con mèo, đầu tròn tròn, tai nhẹ nhàng run lên, sau đó gật đầu, đôi mắt đen láy mở to, trong veo rạng rỡ.
Ngoan ngoãn chịu không nỗi.
"Đù… không phải chứ, cậu ta đang nhìn điện thoại cười kìa." Trong phòng bao xa hoa, Giang Tuần kinh ngạc, mắt trợn to như chuông đồng.
"Vừa nãy không phải còn đen mặt sao? Mỗi lần gặp ba cậu ta xong chẳng phải đều như ai thiếu nợ 250 vạn à? Vậy mà giờ lại vui vẻ thế này???"
Người đàn ông ngồi bên cạnh khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra đường nét xương hàm sắc bén, cười nhạo một tiếng, "Đã nói là cậu ta có vấn đề rồi mà. Chưa đầy hai phút nữa chắc chắn sẽ đứng dậy nói muốn đi."
"Không thể nào." Giang Tuần lắc đầu, khoát tay, "Tao hiểu anh em mình mà. Một năm trời không gặp, hôm nay kiểu gì cũng phải say quắc cần câu mới về."
Giang Kinh Hàn nhướn mày, khẽ cười: "Vậy cậu thử xem."
Chưa đến hai phút.
Dụ Gia Thụ cất điện thoại, chống khuỷu tay lên đầu gối, lười nhác đứng dậy, một tay xách áo khoác, sải chân dài bước đi, qua loa chào tạm biệt.
"Tao đi trước."
Giang Tuần: "?"
Quay đầu nhìn người bên cạnh, Tưởng Kinh Hàn nhếch mày, hơi hất cằm lên, như thể muốn nói: Thấy chưa, tao nói mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!