Thứ Bảy.
Khu biệt thự Nam Sơn.
Mái hiên xếp lớp ẩn mình dưới những tán cây rậm rạp, từng căn biệt thự đơn lập đi kèm hoa viên, khoảng cách giữa các nhà cách nhau khá xa.
Cửa kính xe hạ xuống, một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng vươn ra ngoài, cổ tay tựa hờ lên mép cửa, lười biếng đưa thẻ ra vào. Chiếc đồng hồ trên cổ tay ánh lên sắc kim loại bạc theo từng cử động.
Trong xe, Bluetooth kết nối với điện thoại, đầu bên kia ồn ào, giọng nói của người đàn ông lúc to lúc nhỏ, "Thụ à, tuần sau sinh nhật tao, năm đầu tiên về nước ăn sinh nhật đó. Hôm nay qua chơi đi?"
Nhân viên đăng ký hai tay trả lại thẻ, nhắc nhở anh biển số xe đã được đăng ký, có thể trực tiếp lái vào.
Dừng lại hai giây, Dụ Gia Thụ nhận lấy thẻ, nói lời cảm ơn.
Chỗ này một năm anh đến chưa được hai lần, xém cũng quên mất mình cũng là người trong khu này.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Dụ Gia Thụ uể oải đáp lại cuộc gọi:
"Làm sao? Tuần sau sinh nhật mà hôm nay đã bắt tao qua chơi?"
"Mày nghĩ mày là ai mà phải tổ chức tận bảy ngày?"
Đầu dây bên kia là bạn nối khố của anh, từ cấp hai, cấp ba chơi chung, đến giờ quan hệ vẫn rất tốt. Nghe vậy, đối phương bật cười:
"Còn không phải nghe Hàn ca nói mày có chuyện gì đó sao? Gọi hỏi thăm trước xem tuần sau có rảnh không. Sợ đến lúc đó lại bận mất."
"Lo cho tao làm gì, lo cho nó thì hơn." Dụ Gia Thụ hừ một tiếng "Ai mới là người sợ vợ hả?"
Người bên kia cười rộ lên: "Thôi mà, rảnh thì ghé qua đi, cầu xin mày đó! Bao lâu rồi chưa gặp nhau? Tao 25 rồi, không lẽ không cho tao hâm nóng không khí chút à?"
"Để xem đã." Dụ Gia Thụ lái xe vào gara, thuận miệng trả lời, "Chờ tao ăn xong bữa cơm với ông già đã."
Đối phương sững sốt hai giây, lập tức đổi giọng: "Nếu tâm trạng mày không tốt thì khỏi đến cũng được. Dù sao tao mỗi năm gặp mày còn nhiều hơn mày gặp ba mày, không vội không vội."
Dụ Gia Thụ thoáng dừng, bật cười vì tốc độ lật mặt quá nhanh của thằng bạn, dứt khoát cúp máy, đóng cửa xe, vào nhà.
Lúc đi ngang qua vườn, anh nhìn thoáng qua, thấy hoa cỏ đều đã héo rũ, chỉ còn lại cành khô, ai đó đã dọn dẹp một nửa, găng tay và chiếc kéo nhỏ vẫn vứt lại nguyên chỗ cũ.
Dụ Gia Thụ quét vân tay, mở cửa vào nhà.
Thứ Bảy, dì giúp việc nghỉ, phòng khách tầng một chỉ có ánh sáng chớp tắt từ TV, nhưng không thấy bóng dáng ai.
Trong bếp có tiếng động, chốc lát sau, một người phụ nữ ló đầu ra, chần chừ hai giây rồi cởi tạp dề, nhiệt tình chào đón: "Gia Thụ về rồi sao!"
Cô đứng ở lối vào, nhìn anh cúi xuống thay giày, hết hỏi anh đã ăn cơm chưa, lại hỏi dạo này sống thế nào, nhiệt tình quá mức, đến mức lộ ra vẻ lúng túng.
Dụ Gia Thụ đứng thẳng dậy, nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Không cần thiết."
Không cần phải như vậy.
Một câu đơn giản, không chút nể nang, xuyên thủng bầu không khí gượng gạo mà cô cố tạo ra.
Điền Oanh thoáng khựng lại, vẻ mặt cứng đờ, cánh tay rũ xuống, thu lại nụ cười gượng gạo đến chính bản thân cũng thấy xấu hổ, không còn cố diễn vai mẹ hiền con thảo nữa.
Vẻ mặt cô trầm xuống, đứng yên tại chỗ, bấy giờ mới toát lên vẻ đẹp vốn có.
Thân hình mảnh mai yêu kiều, đôi mắt sắc sảo, gương mặt quyến rũ. Dù không lớn hơn anh bao nhiêu, nhưng trên danh nghĩa, cô chính là người vợ có tên trên sổ hộ khẩu của Dụ Trọng Sơn.
Dụ Gia Thụ không mấy để tâm, rũ mắt, sải bước dài đi tới sofa, xoa xoa sau cổ ngồi xuống, "Ba tôi đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!