Làm sao cô có thể nói với anh đây là con chó do bạn trai cũ của Diệp Thanh Mạn tặng? Trước khi chia tay, cô ấy gọi nó là "chồng", sau khi chia tay cô ấy gọi nó "con trai"!
Đổi tên đã nửa tháng rồi, vậy mà nó vẫn không tự nhận thức được. Đúng là con chó ngốc.
Thích Dao cảm thấy tuyệt vọng, bàn tay ẩn trong tay áo buông thõng đã siết chặt thành nắm đấm, đến mức ngón chân cũng không kiềm được mà bấu chặt xuống mặt đất.
Dụ Gia Thụ chỉ ngừng lại một chút, ngay sau đó nhận ra có lẽ cô đang gọi con chó. Anh cúi xuống, xoa đầu nó.
Chó chăn cừu Đức cũng rất biết hợp tác. Sau khi Thích Dao gọi cái tên đó, nó lập tức nhận tổ quy tông, phấn khởi thè lưỡi, vòng quanh chân cô hai vòng, rồi lớn mật cắn lấy ống quần của Dụ Gia Thụ kéo ra ngoài.
Thích Dao vừa định ngăn lại, nghe thấy anh cười nhẹ một tiếng, liền đứng sững tại chỗ.
Tê dại.
Đây là phản ứng đầu tiên của cô.
Âm thanh trầm thấp đó xuyên qua không khí như ẩn chứa dòng điện nhỏ li ti, khiến cổ cô bất giác nổi lên cảm giác tê dại.
Thích Dao mím môi, co ngón tay lại, thầm nghĩ có phải mình đang đeo kính có bộ lọc quá mức trước anh không.
"Ê, cái quái gì thế này? Cậu bị làm sao vậy?" Đại Bạch giật mình hét lên.
Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông đầu đinh hôm qua đang vo giấy thành mẩu rồi nhét vào lỗ mũi. Phần nhân trung đỏ lên, trên đó còn vết máu chưa lau sạch.
Thấy cô nhìn qua, mặt Chu Tất càng đỏ hơn, đỏ từ mặt đến tận gốc cổ, không còn chút dáng vẻ đáng ghét thường ngày khi cãi nhau. Ánh mắt lảng tránh không yên, cuối cùng cả hai mẩu giấy đều nhét vào cùng một lỗ mũi.
Thích Dao: "…"
Dụ Gia Thụ lúc này đã dỗ được con chó, con chó Đức nhảy thình thịch tới chân cô, nằm xuống, lè lưỡi.
Bộ dạng ngu ngốc. Hệt như Diệp Thanh Mạn.
Cô nhìn con chó ngốc, thầm mắng trong bụng.
Dụ Gia Thụ đứng dậy, mùi hương bạc hà mát lạnh theo gió bay tới, len lỏi vào mũi cô.
Người đàn ông đưa dây dắt chó tới, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy phần cuối, cổ tay rắn chắc, tay áo tụt xuống, để lộ cánh tay thon tràn đầy sức mạnh.
Nốt ruồi nhạt màu trên ngón tay lướt qua trước mắt cô.
Thích Dao khựng lại một chút, đưa tay ra nhận lấy.
Cô đã cẩn thận lắm rồi, nhưng đầu ngón tay vẫn nhẹ nhàng lướt qua ngón tay anh.
Mềm mại, hơi lạnh, đường vân rõ ràng.
Giống như biển cả mà cô không thể chạm tới.
"Cảm ơn." Cô nhẹ giọng nói.
Dụ Gia Thụ ừ một tiếng, không mấy để tâm đáp lại một câu: "Không có gì." Anh thu tay về, ngồi xuống, ống tay áo rơi xuống, che đi xương cổ tay hơi nhô ra.
Thích Dao nhìn lần cuối rồi dắt dây, quay người đi.
Thế này là đủ rồi, cô nghĩ.
Được nói đôi câu đối thoại đã là rất hiếm hoi. Con người nên biết đủ.
"ừm, chờ một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!