Chương 38: (Vô Đề)

Buổi sáng cuối tuần, trên phố thỉnh thoảng có người qua lại. Ánh mắt nhìn nhau thật lâu, vừa sững sờ vừa bối rối, sự yên tĩnh lặng lẽ lan tràn trong không khí.

Một lúc sau, hàng mi của Thích Dao khẽ rung, cô nghiêng đầu, hạ giọng nói với Cố Hằng vài câu. Chốc lát sau, cô quay lại, đứng trước mặt anh, đôi mày dài hơi chau lại, có chút khó hiểu.

"Sao cậu lại ở đây?"

Tôi còn muốn hỏi cậu câu đó đây.

Dụ Gia Thụ nhấc mi mắt, nhìn người nọ từ từ rời đi, lại cụp mắt xuống, vẻ mặt vừa lười biếng vừa lạnh nhạt: "Đi mua cà phê với Chu Tất."

Cậu nhóc tóc húi cua đang uống sữa bò: "?"

"Ừm ừm, đúng vậy." Chu Tất ho khan hai tiếng, đôi mắt mở to như chuông đồng, sững lại hai giây rồi gật đầu liên tục, "Em bị sợ giao tiếp xã hội, chưa từng đến đây, không dám tự gọi món."

"……"

Thật vậy sao?

Không phải cậu chính là kiểu người dù có ngã sõng soài giữa chốn đông người cũng sẽ giả vờ như đang biểu diễn hay sao?

Thích Dao do dự một lát, ồ một tiếng: "Trẻ con uống ít cà phê thôi. Sữa bò nóng cũng ngon mà."

Chu Tất: "……"

Thôi xong, phu xướng phụ tùy.

"Em hai mươi mốt tuổi rồi, không phải mười một. Hai người cũng chỉ hơn em ba, bốn tuổi thôi, có cần nghiêm khắc vậy không?" Cậu bất lực, lòng bàn tay túa mồ hôi, miết nhẹ mép quần, dè dặt dò hỏi.

"Cái kia, Dao Muội, cuộc hẹn hôm nay của chị xong chưa?"

Thích Dao hé môi, không biết sao lại thoáng nhìn Dụ Gia Thụ một cái: "Có lẽ vẫn chưa."

Ý là còn có cái nữa sao?

Chiếc xe buýt hai màu xanh trắng lướt qua đầu con hẻm, phát ra tiếng động cơ trầm thấp cùng tiếng còi nhẹ. Dụ Gia Thụ hơi nghiêng đầu, nhướng mày lạnh giọng, nói với người bên cạnh: "Xe về trường của cậu đến rồi kìa."

Lắng nghe kỹ sẽ phát hiện, giọng điệu anh có chút khó chịu.

Chu Tất còn chưa kịp thở ra đã phải nín lại, "Xe này một tiếng mới có một chuyến, em đi trước đây!"

Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Dụ Gia Thụ, trên mặt viết: "Anh giúp em hỏi đi!! Cầu xin anh đó!!"

Dụ Gia Thụ lười nhác, lạnh nhạt liếc cậu một cái, ý là: "Lo mà đi đi."

Thích Dao vẫy tay chào tạm biệt. Hai người đứng dưới mái hiên, nhìn cậu nhóc vắt chân lên cổ chạy, còn chưa kịp đến nơi đã điên cuồng vẫy tay với tài xế để gây chú ý.

May mà vẫn kịp, trước khi lên xe, cậu còn đứng trên bậc thang vẫy tay với họ từ xa, ôm cốc sữa nóng, cẩn thận bước vào trong.

Không ai lên tiếng, không khí yên lặng một lúc lâu. Một lát sau, Thích Dao nghiêng đầu nhìn anh: "Trưa nay cậu có rảnh không?"

Dụ Gia Thụ nhìn cô, ngắn gọn sáng tỏ: "Làm sao?"

Thần sắc nhạt nhẽo, không mấy nhiệt tình, hoàn toàn có thái độ kiểu "Cậu nói đi rồi tôi quyết định có rảnh hay không".

"Chẳng phải lần trước tôi nói mời cậu ăn cơm sao?" Thích Dao nhẹ giọng, "Lúc sáng định hỏi cậu, nhưng đột nhiên có chút việc nên quên mất."

Dụ Gia Thụ hơi nhướng mày, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn cô, không nói chuyện.

Thích Dao do dự một lát, lại tiếp tục: "Nếu cậu không rảnh cũng không sao, lần sau tôi sẽ hẹn trước…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!