Chương 37: (Vô Đề)

Đêm đã khuya, ngay cả tiếng còi xe cũng rơi vào khoảng lặng nghỉ ngơi ngắn ngủi, vậy mà Thích Dao cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Không hiểu sao, cô cứ thấy nóng.

Chắc là do chăn dày quá, mai phải đổi sang cái khác, cô nghĩ thầm.

Lại thêm nửa tiếng không ngủ nổi, Thích Dao dứt khoát ngồi dậy, đi đến quầy bar rót một cốc nước ừng ực uống hết, cổ họng vẫn khô khốc.

Mở điện thoại ra, bấm vào khung chat có ảnh đại diện màu đen, nhìn thấy dòng tin nhắn vỏn vẹn hai chữ "Mở cửa", lập tức thoát ra ngay.

Lật qua lật lại không biết làm phiền ai, cuối cùng chỉ đành nhắn tin cho Diệp Thanh Mạn.

[1]: Cậu ấy thuộc kiểu mặc đồ thì gầy, cởi ra thì cơ bắp cuồn cuộn nhỉ?

[1]: Cõng tớ mà không tốn chút sức nào.

[1]: Giống như có thể nhấc bổng tớ lên bằng một tay luôn ấy.

[1]: Làm sao bây giờ, tớ không ngủ được.

[1]: Tớ vẫn còn nhớ rõ cảm giác cơ lưng của cậu ấy chuyển động.

[1]: Rộng rãi, ấm áp, tràn đầy sức mạnh.

[1]: Phải làm sao đây, phải làm sao đây, đầu mình toàn nghĩ đến chuyện này!

[1]: [Ảnh Sa Bối Ninh hít oxy. jpg]

Sáng hôm sau, Diệp Thanh Mạn vừa thức dậy để trang điểm: "?"

"Biết thì biết là cậu chỉ vô tình được anh ta cõng một lúc, không biết lại tưởng hai người làm chuyện gì đó rồi."

Nửa tiếng sau, Diệp Thanh Mạn nhận được tin nhắn phản hồi.

[1]: …Cậu làm sao biết được.

[1]: Tớ mơ thấy rồi.

Diệp Thanh Mạn: [???]

[Thích Dao, cậu tiêu rồi!!!!!!]

Hai giây sau: [Mơ thấy gì? Mau kể cho tớ nghe đi?!]

Không thèm để ý đến hàng dài dấu chấm hỏi phía bên kia, Thích Dao lập tức úp điện thoại xuống giường, lật người chôn mặt vào gối.

Trước mắt tối sầm, trong đầu lại hiện lên giấc mơ mơ hồ kia.

Vất vả lắm mới ngủ được, vậy mà lại mơ một giấc mộng xuân.

Vẫn là chiếc giường này, vẫn là bộ quần áo ngủ này, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả bên tai cô, bàn tay men theo lớp váy ngủ màu trắng sữa mà lần lên, tấm đệm mềm mại bị va chạm đến mức lún xuống từng đợt.

Thích Dao giật mình bật dậy, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, đầu óc hỗn loạn.

Chắc chắn là do tối qua trước khi cậu ấy đến, cô đã xem một bộ phim có vài cảnh giới hạn.

Ừm, nhất định là vậy rồi.

Sau khi tự thuyết phục bản thân xong, Thích Dao thay đồ ra khỏi nhà, vừa hay gặp Chu Tất đang bước ra.

"Chào buổi sáng, Dao Muội." Chu Tất ấn nút thang máy, ngáp dài một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!