"Đ* má đ* má đ* má đ* má đ* má!!!"
"Cái thể loại công chúa với kỵ sĩ gì đây hả!!! Ngọt chết tớ rồi!!!"
Trong video call, Diệp Thanh Mạn lấy hai tay che mặt, ngón trỏ và ngón giữa hơi tách ra, vẻ mặt nhộn nhạo, tai đỏ bừng, kích động đến mức liên tục buông ra một tràng chửi thề.
"Người đàn ông này có đi học qua khóa đào tạo nào không vậy?! Sao chơi game thôi mà cũng nói chuyện kiểu đó chứ! Cứu mạng!!!"
Bị cô ấy nói đến mức mặt đỏ tai hồng, Thích Dao đặt bút xuống, che tai lại: "Rồi rồi, cậu đừng nói nữa, vào chuyện chính đi."
Diệp Thanh Mạn còn phát cuồng thêm một lúc, vừa hét vừa xoay vòng vòng trước camera, mãi sau mới bình tĩnh lại, tỏ vẻ khó hiểu:
"Bọn mình còn có chuyện chính hả? Chẳng lẽ chuyện tình cảm của cậu không phải việc quan trọng nhất sao?"
Thích Dao: "……"
"Là chuyện chọn kịch bản ấy!"
"À à, đúng rồi." Diệp Thanh Mạn hoàn hồn, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô một lúc, chậc hai tiếng, cộng với lắc đầu khiến Thích Dao nổi da gà, mới từ từ suy nghĩ:
"Cậu đang lăn tăn giữa cái gì ấy nhỉ? Bộ chính kịch của Trương Thừa Minh với… ai ấy nhỉ, cái bộ phim chiếu mạng của ai đó đúng không?"
Thích Dao cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, nét bút đen đánh dấu dày đặc, "ừ" một tiếng: "Biên kịch và đạo diễn đều là người mới, hơn nữa là đàn em khóa dưới của cậu, cách viết… rất có linh khí."
Thật ra, cô vốn không nên do dự.
Từ nền tảng trực tuyến bước lên màn ảnh truyền hình, tiến đến con đường lên sóng đài quốc gia, bất cứ diễn viên nào xuất thân từ phim chiếu mạng cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là cột mốc quan trọng để đánh dấu sự nghiệp.
"Cậu biết ý kiến của tớ rồi đó." Diệp Thanh Mạn ngừng hít "cp", bắt đầu bóc hạt dưa.
"Kịch bản hay rất khó gặp, tớ chưa xem kịch bản cậu đang có, nhưng chắc chắn không thể hay hơn của Trương Thừa Minh được."
"Nếu điều kiện hai bên tương đương, tất nhiên nên chọn con đường an toàn hơn. Hơn nữa, đạo diễn Trương vẫn đang đợi cậu, cậu không thể làm mất mặt ông ấy được, đúng không?"
"Tớ biết, nhưng mà…"
Thích Dao ngập ngừng một lát, nhìn vào những dấu gạch chân và ghi chú trên kịch bản, im lặng hồi lâu, thở dài: "Để tớ suy nghĩ thêm đã."
Cô thực sự rất thích câu chuyện này.
Hơn nữa, đạo diễn còn nhờ người quen giới thiệu, chỉ đưa kịch bản duy nhất cho cô.
Thích Dao đã bảo Lật Tử điều tra thử, ekip của đoàn phim này có thể nói là đơn sơ đến mức thảm hại, gần như có cảm giác nếu cô không nhận vai, cả đoàn sẽ đến bờ vực tan rã. Nếu thật như vậy, thì quả thực là uổng phí một kịch bản hay.
Thôi kệ đi.
Thích Dao thở hắt ra, quyết định tạm thời trì hoãn quyết định.
"À đúng rồi, kết quả của Phong Hành rốt cuộc bao giờ mới có vậy? Giờ đã cuối tháng rồi còn gì."
"Không biết nữa." Thích Dao dừng hai giây, lắc đầu: "Tớ không hỏi cậu ấy."
Diệp Thanh Mạn cau mày: "Cảm giác chuyện này có thể ảnh hưởng đến vòng xét duyệt lý lịch của cậu đấy. Họ nghiêm khắc lắm, đến cả chút tin đồn vớ vẩn cũng không được có."
Thích Dao im lặng một lát, nhún vai, cong khóe môi: "Cái này không phải do tớ có thể kiểm soát. Hơn nữa, có cô Triệu Mẫn cùng nhiều nhân vật lớn như vậy ở đó, vốn dĩ cũng chưa chắc đến lượt tớ."
Diệp Thanh Mạn nhìn cô một lát, không vạch trần vẻ thoải mái giả tạo của cô, tiện miệng nói vài câu, mà Thích Dao cũng lơ đễnh nghe, chưa đến năm phút sau, cuộc gọi đã kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!