Chương 35: (Vô Đề)

Cuối cùng bức ảnh đó cũng không phải Thích Dao chụp.

Cô không giỏi chụp ảnh tự sướng, muốn chụp chung cũng không thể duỗi tay đủ dài, vẫn là để Lật Tử ôm chiếc máy chụp lấy liền ra tay cứu nguy.

Dụ Gia Thụ kẹp tấm ảnh giữa những ngón tay thon dài, cúi mắt ngắm nhìn một lúc, có vẻ khá hài lòng, nhướng mày nhìn cô, lắc lư tấm ảnh hai cái, "Cho tôi?"

"… Cho cậu, cho cậu." Thích Dao mím môi.

Lúc cô đẩy cửa bước vào phòng khách, mặt vẫn còn đỏ, vô thức vuốt lại lọn tóc mai, cố gắng che đi đôi tai đang ửng hồng.

Trong tấm gương lớn phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài, phòng khách rộng rãi đã có sẵn ba người.

Chu Tất, Đại Bạch, còn có cô gái lần trước.

Đại Bạch ngáp dài: "Cuối cùng cũng vào rồi, cậu mà không đến chắc tôi ngủ mất."

"Không phải thiếu một người sao?" Thích Dao hỏi.

"Chu Tất bé bỏng phải làm bài tập, không có thời gian chơi đâu." Đại Bạch nói, còn xấu xa làm mặt quỷ chọc ghẹo, chọc tức cậu sinh viên đại học, khiến cả phòng nhốn nháo gà bay chó sủa.

Thích Dao "ồ" một tiếng, nhìn cậu ta bằng ánh mắt cảm thông, bắt gặp cô gái bên cạnh bàn đứng dậy.

Cô ấy ăn mặc giản dị, thoải mái, dáng đứng rất thẳng, chiếc cổ thon dài, giữa hàng mày toát lên vẻ kiêu hãnh, mang theo khí chất sắc sảo. Cô gái chìa tay ra, mỉm cười với cô.

"Chào cậu, tôi là Yến Thu."

Bắt tay vốn là một hành động mang tính chất công việc, trong một bàn mạt chược đơn giản thế này lại có vẻ hơi trang trọng. Nhưng đối phương lại vô cùng nghiêm túc, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn ẩn ý cười, dường như thực sự coi trọng việc làm quen với cô.

"Chào cậu." Thích Dao cong mắt cười, theo phản xạ hơi cúi người. Hai bàn tay mảnh mai chạm nhẹ trong không trung, cô chần chừ hai giây, nói: "Tôi biết cậu từ trước rồi."

"Vậy sao?" Yến Thu khẽ nhướng mày, nheo mắt cười, ánh nhìn lướt qua phía sau cô.

Người đàn ông kia tựa hồ đang có tâm trạng tốt, hơi ngẩng cằm, mặt mày thư thái, đến cả cử chỉ cũng toát lên vẻ ung dung, dễ chịu.

Nghe thấy bọn họ trò chuyện, anh liếc mắt sang một cái, đuôi mày khẽ nhếch.

Ý tứ rất rõ ràng—"Tự giải quyết cho tốt."

Chậc, đúng là luyến ái não.

Hết thuốc chữa.

Yến Thu vốn dĩ chỉ đến đưa tài liệu.

Cô chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình thu mua giữa Tinh Phàm và Hoành Đồ. Lần này mọi việc đã hoàn tất, mang văn kiện đến cho anh ta xem. Ký xong rồi, không biết nghĩ gì mà anh ta cứ khăng khăng giữ cô lại đánh mạt chược.

Thật ra cũng dễ đoán thôi.

Người đối diện rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả trên ống kính màn ảnh. Không kiêu ngạo, không nóng nảy, cả người toát lên sự dịu dàng điềm đạm. Với hôm tình cờ gặp nhau trong bữa tối, lúc ở sân vườn, không giống nhau.

Lúc đó bóng dáng kia có chút vội vã, gần như là hoảng loạn chạy trốn, giữa ánh hoàng hôn có vẻ cô đọc.

Có lẽ đã có một số hiểu lầm nào đó.

Chuyện như thế này không phải chưa từng xảy ra.

Từ thời cấp ba đến giờ, luôn có người hiểu lầm. Bọn họ đã quen rồi.

Không thích giải thích, thanh giả tự thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!