Thực ra nói là dỗ dành cũng không hẳn chính xác.
Anh chỉ đứng đó, mặt mày lạnh lùng, vẻ mặt thờ ơ có chút mất kiên nhẫn, khi dừng lại trên người cô lại dịu đi đôi phần.
Giọng trầm thấp, âm cuối kéo dài nhẹ, tan vào không khí, vậy mà lại mang theo chút dư vị triền miên.
Tim Thích Dao khẽ run, cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm.
Đôi mắt anh hơi hẹp dài, đồng tử đen láy, ánh mắt giao nhau giữa không trung, tim cô chợt lỡ một nhịp, lại đập dồn dập.
Lạ thật.
Thích Dao thầm nghĩ.
Người này, dường như lúc nào cũng có thể khiến cô vui lên.
Dù trong hoàn cảnh nào, chỉ cần anh nhìn cô một cái, nói đôi ba câu không đứng đắn, cô liền cảm thấy mọi chuyện chẳng còn gì to tát.
Cửa thang máy từ từ khép lại, mang theo hai người đang ngây người không biết phải làm gì cùng nhau đi xuống.
Mãi đến khi có người khác ấn nút, thang máy mở ra ở tầng khác, hai người mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn nhau.
"… Chuyện gì vậy?" Tiểu Vương há hốc miệng.
Lật Tử lắc đầu, vẻ mặt khó tả: "… Không biết."
"Thôi để tôi đưa anh ra ngoài trước rồi lên sau."
Lăn tăn mất hơn mười phút, ước chừng bọn họ chắc cũng xong xuôi rồi, Lật Tử mới chậm rì rì lên lầu.
Mở khóa vân tay, đẩy cửa bước vào.
Hai người trong phòng khách thế nhưng hoàn toàn không phát hiện ra cô.
"Muốn chơi cái nào?"
Dụ Gia Thụ cắm dây xong, ngồi trở lại, hờ hững cầm tay cầm, bấm nút.
Trên màn hình xuất hiện vài dòng chữ pixel trắng, ô chọn di chuyển xuống, theo động tác của anh phát ra tiếng bíp bíp của trò chơi.
"Thật sự có hả?" Tuy không tập trung lắm, nhưng Thích Dao vẫn có chút ngạc nhiên.
Lần trước mượn máy ảnh của Chu Tất, cô chỉ thuận miệng nhắc đến máy điện tử băng đỏ trắng, rồi cũng quên mất, không ngờ bọn họ lại nhớ.
Dụ Gia Thụ hừ cười một tiếng: "Đừng coi thường nó, tuổi cũng chẳng thua cậu bao nhiêu đâu."
"Thật sao?"
Thích Dao kinh ngạc, ban đầu không mấy hứng thú, nhưng bị anh khơi gợi lòng hiếu kỳ, liền ghé sát lại quan sát một lúc.
"Đây không phải cái cậu chơi hồi bé chứ?"
Chiếc máy nho nhỏ đặt trên bàn trà, phần nhựa đỏ trắng vẫn nguyên vẹn, sạch sẽ như mới, không một vết trầy. Nói là hàng new cũng có người tin.
Thích Dao nửa tin nửa ngờ quay đầu lại: "Không phải lại gạt tôi đó chứ?"
Dụ Gia Thụ nhướng mày: "Tôi rảnh lắm à, suốt ngày gạt cậu?"
"Khó nói lắm." Thích Dao bĩu môi, ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!