Tiếng máy móc chậm rãi ngừng lại, cửa thang máy mở ra.
Vừa hoàn thành buổi lồng tiếng tan làm, Thích Dao ôm kịch bản cùng bình giữ nhiệt, theo sau Lật Tử bước ra khỏi thang máy.
Lặp đi lặp lại việc nhập tâm vào cảm xúc khiến cô khá mệt mỏi, cổ họng cũng khô rát.
"Đừng đi theo nữa, về sớm ăn cơm đi."
Thích Dao vẫy tay chào tạm biệt người hâm mộ đã tiễn cô tan làm, chui vào xe bảo mẫu. Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô lại thò đầu ra.
"Tôi có kẹo dẻo vị dâu tây này, cho mọi người nè."
Một tràng reo hò thích thú vang lên, Thích Dao cũng bật cười: "Đi đây, bye bye!"
Cửa xe được nhân viên đóng lại, xe từ từ lăn bánh.
Mãi đến khi hai bên đường chỉ còn những cảnh vật vùn vụt lướt qua, không còn bóng dáng fans vẫy tay, Thích Dao mới thả lỏng, dựa người vào lưng ghế.
Vừa buông lỏng cơ thể, cô liền cảm nhận được cơn đau nhức ở vai gáy, tứ chi rã rời, mệt mỏi vô cùng.
Thích Dao mở điện thoại nhìn thoáng qua, Dụ Gia Thụ gửi tin nhắn WeChat cho cô.
[S]: Bao giờ về?
Thích Dao dừng lại hai giây, không biết anh có chuyện gì, vẫn trả lời thành thật: "Đang trên đường rồi, khoảng một tiếng nữa sẽ đến nhà."
Bên kia không nhắn lại nữa.
Mệt quá rồi, đến cả cầm điện thoại lướt cũng chẳng còn sức, Thích Dao đặt điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, nhận lấy chiếc chăn Lật Tử đưa cho, dựa vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Đến nơi thì gọi chị dậy nhé."
Lật Tử đồng ý.
Tiết Thu phân đã qua, ngày càng ngắn, đêm càng dài.
Hơn 6 giờ, bầu trời đã trở nên âm u, xe lặng lẽ chạy trong hoàng hôn, lắc lư nhẹ nhàng.
Những giấc mơ cứ lơ lửng mơ hồ, vụn vỡ rời rạc.
Có lúc Thích Dao mơ thấy mình bị fans của Cố Hằng treo lên đánh đập. Có lúc lại thấy Cố Hằng lo lắng đứng trước cửa nhà tìm cô.
Thậm chí cả người vừa nhắn tin cho cô cũng xuất hiện.
Anh đứng ở cửa, gương mặt không chút biểu cảm, đôi mắt trầm lắng, mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn, sau đó giơ tay đấm cho Cố Hằng một trận.
… Toàn mấy chuyện vớ vẩn.
Tóm lại, chẳng có giấc mơ nào tốt đẹp cả.
Những giấc mộng rối loạn, đứt gãy không khiến cô được nghỉ ngơi, trái lại còn càng thêm mệt mỏi, khiến tinh thần cũng trở nên mơ hồ.
Như thể rơi vào một vực sâu, cảm giác trống rỗng đột ngột ập tới, Thích Dao giật mình tỉnh dậy, mở bừng mắt, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Lật Tử phát hiện động tĩnh ở ghế sau, giật mình, luống cuống cất điện thoại, vội vàng nhìn về phía trước.
Thích Dao bình tĩnh lại một chút.
Bên trong xe yên tĩnh, người ngồi ghế phụ giả vờ không có chuyện gì xảy ra, ngay ngắn ngồi thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!