Chương 31: (Vô Đề)

Ở nhà Diệp Thanh Mạn ngủ lại một đêm, tỉnh dậy chủ nhà đã dậy từ sớm để trang điểm, chỉ để lại hai phần bữa sáng.

Thành phố ven biển chuyển lạnh rất nhanh, cơn gió thu thổi qua, còn u ám hơn cả thành phố C. Trời lạnh đến mức Thích Dao run bần bật, quấn khăn cổ kín người rồi lên máy bay.

Bắt đầu từ hôm nay cô phải lồng tiếng cho bộ phim cổ trang quay hồi tháng 5. Đến cuối năm là vừa kịp hoàn thành, sau đó lại lao vào công việc mới.

Mùa thu không phải cao điểm du lịch, khoang thương gia vắng lặng, thập phần yên tĩnh.

Thích Dao tựa người lên ghế lật kịch bản đọc, chuẩn bị hòa vào cảm xúc nhân vật trước.

Tấm che cửa sổ chưa kéo xuống, thời tiết hôm nay rất đẹp. Những đám mây bồng bềnh trôi xa xa, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa.

Tiếng động cơ ù ù, như một thứ tiếng ồn trắng của máy móc, khiến người ta dễ buồn ngủ.

Tối qua tâm sự nặng nề, còn cùng ekip giải quyết vấn đề dư luận, thành ra giấc ngủ không được ngon.

Dần dần, bàn tay cầm kịch bản hạ thấp xuống, Thích Dao nhắm mắt, rơi vào giấc mơ hỗn loạn.

Loại thời tiết trong xanh thế này hiếm thấy ở thành phố C. Hễ có là y như rằng sẽ leo lên hot search. Nhưng ở Bắc Kinh thì lại rất đỗi bình thường.

Bắc Kinh dường như lúc nào cũng nắng ráo.

Mặt trời treo cao trên bầu trời, nắng hanh khô, hút sạch hơi ẩm trong không khí, khiến cô lúc nào cũng cảm thấy thiếu nước.

Có lẽ vì câu chuyện tối qua chưa kể hết, cô lại mơ về quãng thời gian từng làm thêm trong quán cà phê.

Thích Dao học ngành Văn. Từ năm hai, lịch học đã thưa dần.

Lúc đó bộ phim Giữa Hè vừa quay xong, vẫn chưa phát sóng. Cô bị Cừu Lãng gọi đi đóng vai nữ phụ ba, bốn, năm trong các đoàn phim nhỏ.

Những lúc không có lịch quay, cô làm thêm ở một quán cà phê cách trường hai con phố.

Ông chủ cùng trường với cô. Ban đầu nghe nói ca làm không cố định nên không muốn nhận. Không biết là sau đó bị cô thuyết phục thế nào mà hai ngày sau lại gọi điện bảo cô đến làm.

Thích Dao rất cảm kích, làm việc cực kỳ nghiêm túc, chăm chỉ học cách pha cà phê và làm bánh. Cô có năng khiếu, ngâm mình trong hương thơm nồng đậm của cà phê cùng bánh ngọt, kỹ năng tiến bộ vượt bật.

Có một ngày, cô đang làm bánh brownie trong bếp.

Chocolate và bơ được đun chảy cách thủy, đặt sang một bên để nguội. Cô đánh tan trứng rồi cho thêm đường cát mịn, máy đánh trứng rung nhẹ, quấy đều phần trứng vàng óng, khiến tay cũng hơi tê.

Giữa những âm thanh ù ù, cô nghe thấy đồng nghiệp gọi mình, liền rửa tay rồi đi ra xem.

"Ây da, Dao Muội, bụng mình đau quá, cậu trông quầy thu ngân hộ mình một lát được không?"

"Được." Thích Dao đồng ý, nhân tiện buộc lại mái tóc dài sắp tuột xuống. Cô vòng dây chun quanh hai đầu ngón tay, kéo ra rồi buộc lên tóc.

Đúng lúc đó, cửa kính bị đẩy ra, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên, báo hiệu có khách mới.

Sợi chun trắng quấn trên ngón tay thon dài bỗng dưng rối thành nút.

Giữa tiếng bàn luận về cuộc thi mô hình toán học, giải thưởng quốc gia về điện tử, bước chân càng lúc càng gần, Thích Dao cúi mắt, nhíu mày, dùng ngón trỏ kéo mạnh.

"Á…"

Một tiếng kinh hô khe khẽ.

Sợi dây nhỏ đột nhiên tuột khỏi tay, bật lên hai lần trong không trung rồi bay qua quầy thu ngân.

Trước quầy có mấy chàng trai trẻ, nhìn như sinh viên đại học. Hai người theo phản xạ đưa tay ra định bắt giúp, nhưng đều chụp hụt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!