Chương 29: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sảnh sân bay ồn ào náo nhiệt.

Bóng người qua lại, ánh đèn hắt xuống nền gạch men, bị những bước chân không ngừng xé thành từng mảnh vụn.

"Dao Muội! Dao Muội thật xinh quá!"

"Dao Muội, nhìn nè!"

"Dao Muội ơi, nhìn ốp điện thoại của em đi! Là chị đó!"

Thích Dao đeo khẩu trang, nghe vậy liền cúi xuống nhìn kỹ. Một chiếc ốp điện thoại ghép hình nhân vật chibi nhỏ nhắn, cô bật cười: "Đẹp quá. Mua ở đâu vậy? Chị cũng muốn có một cái."

"Em… em…em lần sau tặng chị nhé!"

"Ai." Cô đột nhiên dừng bước, vươn tay qua đám đông, gạt đi cánh tay của một người chụp ảnh đang hăng hái giơ máy ép sát người khác.

Vô số ống kính lập tức hướng về phía cô.

Cô gái nhỏ được Thích Dao dịu dàng xoa đầu đứng ngây ra như phỗng, không dám nhúc nhích.

"Đừng chen lấn." Cô nhìn thẳng vào người chụp ảnh, nói xong lại tiếp tục bước đi.

Buổi sáng có một sự kiện thương hiệu ở thành phố S, cô tiện thể ghé qua Hoành đ**m thăm đoàn phim của Diệp Thanh Mạn. Vừa xuống máy bay đã bị một nhóm fans vây lại, đi theo cô suốt quãng đường.

Lật Tử bị kẹt ở phía sau, khó khăn lắm mới len được ra.

"Dao Muội, nhìn nè!"

Thích Dao đã ôm một chồng quà lớn, đến cạnh xe bảo mẫu rồi mà vẫn nghe thấy tiếng fans gọi, vẫn là quay lại đưa hai tay nhận lấy.

"Bye bye." Cô đứng trước cửa xe đang mở vẫy vẫy, "Đi đường cẩn thận nhé."

Trong nhất thời hàng loạt giọng nói vang lên:

"Biết rồi!! Chị cũng vậy nhé!!"

"Dao Muội, tạm biệt!"

Thích Dao cười tươi vẫy tay bước lên xe.

Cửa xe đóng lại, chiếc xe bảo mẫu màu đen lăn bánh rời đi, đoạn video đến đó cũng dừng lại.

"Ây da má ơi, Dao Muội nhà chúng ta thật sự lễ phép ghê." Chu Tất ngồi trên ghế sô pha xuýt xoa cảm thán.

"Lúc chưa nổi tiếng lắm, chị ấy đã thích tán gẫu với fans ở sân bay rồi. Chuyện gì cũng nói, không bao giờ làm cao."

"Fans lâu năm chị ấy đều nhớ hết. Có lần một chị gái hâm mộ mang bầu, chị ấy còn đặc biệt dặn không được tới, đợi sinh em bé rồi sẽ tặng hồng bao thật lớn nữa."

Chu Tất thở dài: "Cảm thể cảm nhận được, chị ấy thật sự coi fans như bạn bè."

Không ai đáp lại.

Phòng khách yên tĩnh lạ thường.

Dụ Gia Thụ đứng bên quầy bar, mắt cụp xuống, ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím, không rõ có nghe thấy hay không.

Đại Bạch vừa gọi điện thoại cho bộ phận pháp lý xong, ngồi bệt dưới sàn chăm chú chỉnh sửa bản vẽ, còn không quên châm chọc một câu: "Niềm vui tự cảm động của đầu nhỏ vui vẻ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!