Chương 28: (Vô Đề)

Cậu biết cái gì chứ.

Cậu không biết.

Thích Dao dời ánh mắt đi, hàng mi rủ xuống, khẽ cười.

Không khí lại lần nữa rơi vào im lặng. Dụ Gia Thụ giống như muốn nói gì đó, vừa hé miệng, bà chủ quán đã bưng đồ ăn đến bàn họ.

"Đây đây, đồ ăn đến rồi!"

Tấm khăn trải bàn bằng nhựa lót dưới, những chiếc đĩa inox lần lượt được đặt xuống trước mặt—ba chỉ nướng, sườn nướng, thịt xiên nướng, còn có cả khoai tây, cà tím nướng… Ớt bột khô rắc đều trên bề mặt, tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Bà chủ lại lấy thêm hai chai nước ngọt, đặt "cạch" một tiếng xuống bàn.

"Tặng hai đứa đấy!" Ánh mắt bà ý vị thâm trường, nhìn qua lại giữa hai người, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đến ăn bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chịu dẫn bạn gái theo rồi."

Dụ Gia Thụ nói cảm ơn, mang theo chút ý cười, "Là cô ấy đưa cháu đến đây mà."

"Ai da, không thể tin được!" Bà chủ cười rạng rỡ, "Vậy lần sau cháu nhớ đưa cô bé đến nữa nhé!"

Thích Dao: "…"

Cô mím môi im lặng, vùi đầu ăn.

Đồ nướng ở đây thực sự rất ngon.

Không khí quán đượm mùi khói bếp, ba chỉ nướng chín vừa tới, không ngấy cũng không khô.

Đã lâu rồi cô không cho phép bản thân buông thả thế này.

So với những nơi yên tĩnh, những món ăn cầu kỳ, cô vẫn thích những món bình dân hơn—

Như là khoai tây lắc bên vỉa hè mà ăn vào có thể đau bụng, bánh kẹp nướng, bánh trứng rán, gà xiên chiên giòn, hay là những quán nhậu bình dân trải dài khắp con phố.

Chỉ là những năm gần đây vì quản lý vóc dáng mà dần dần phải từ bỏ thôi.

Hiếm khi có cơ hội này, cô cũng không kìm nén nữa.

Trò chuyện đôi ba câu về mấy chuyện lặt vặt, đến cuối bữa ăn, Tề Dao tựa lưng vào ghế.

"… No quá rồi."

Dụ Gia Thụ nhìn lướt qua, cảm thấy buồn cười, ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn ghế hai cái, "Không ai trông chừng cậu, là liền ra sức nhồi vào đúng không?"

"Ăn uống phải vui vẻ chứ!" Thích Dao bĩu môi, ngồi nghỉ một lát.

"Để tôi đi tính tiền." Cô rút khăn giấy đứng dậy, còn cảnh cáo anh: "Cậu đừng có đi theo đấy."

Dụ Gia Thụ cứ thế thoải mái ngồi yên, lười biếng đáp một tiếng, nhìn theo bóng cô rời đi.

Tầm mắt anh rơi xuống bàn ăn.

Thật ra cô ăn không nhiều, phần lớn là rau củ, ăn cũng rất kỹ, cẩn thận gạt hết dầu mỡ mới đưa vào miệng. Một miếng sườn mà cô gỡ mãi, trong khi Chu Tất và Đại Bạch chắc đã ăn xong cả bàn này rồi.

Nhưng cô ăn rất nghiêm túc.

Cúi đầu, chậm rãi tỉ mỉ gỡ từng chút một, không hề cảm thấy phiền phức, kiên nhẫn đến lạ.

… Giống một con mèo nhỏ kén ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!