Chương 27: (Vô Đề)

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, tháng Mười rõ ràng không còn gì để mong đợi nữa.

Lá bạch quả thưa thớt hơn hẳn so với lúc đầu thu vừa đến, xoay tít trong gió trên cành cây trơ trọi.

Chuyến tàu điện ngầm buổi sáng chật ních người đi làm, ai nấy đều đờ đẫn, bị công việc đè nặng, vẫn phải giữ nụ cười lịch sự, chỉn chu.

Thích Dao cũng không ngoại lệ.

Thần kinh căng như dây đàn, cơ thể rã rời, cô đeo khẩu trang, một lần nữa bước vào cổng lớn Phong Hành.

Lần này là vòng phỏng vấn cuối cùng.

Kết quả vòng hai cô không rõ lắm, hai tuần qua bận rộn với sự kiện thương hiệu, chụp ảnh cho hợp đồng đại diện mới, gần như không chạm chân xuống đất, thậm chí còn tranh thủ đọc kịch bản trên xe.

Con người ta khi bận rộn không có thời gian để lo lắng hay căng thẳng. Trong đầu cô không có chút suy nghĩ dư thừa nào, chỉ chăm chăm đi theo nhân viên lên tầng tám, thậm chí còn muốn nhắm mắt đi bộ để ngủ thêm một lát.

Lật Tử thỉnh thoảng phải kéo cô một cái.

Hành lang sạch sẽ, không gian yên tĩnh, chỉ thi thoảng vang lên tiếng gõ bàn phím và những cuộc trò chuyện khe khẽ.

"Bên này." Nhân viên công tác mở cửa, dẫn cô vào.

Thích Dao bóp mạnh lòng bàn tay để bản thân tỉnh táo hơn, hơi cúi người bày tỏ sự cảm ơn.

Nhưng mà ngay khi ánh mắt vừa chuyển, nhìn thấy người bên trong, bước chân cô bỗng khựng lại, cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức, thậm chí theo bản năng muốn quay người bước ra ngoài.

"……"

Vị "thực tập sinh" kia duỗi chân dài, lười biếng ngồi ở vị trí chủ tọa, vô thức xoay bút trong tay, ngước mắt nhìn cô.

Một khung cảnh quá đỗi đáng sợ.

Thích Dao: "……"

Bây giờ mà chạy thì còn kịp không?

Có lẽ vì sự xuất hiện của anh mà hai vị giám khảo bên cạnh đều có chút gò bó, mặt mày nghiêm nghị, chỉ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Thích Dao ngừng lại hai giây, cắn răng bước tới, ngồi xuống đối diện Dụ Gia Thụ.

Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi đen, vẫn không ngay ngắn chút nào, ngồi uể oải dựa vào ghế, mí mắt hơi rủ xuống, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.

Việc anh không mặc hoodie đến chỗ làm trong ngày nghỉ bù thế này, e đã là sự tôn trọng lớn nhất dành cho Phong Hành rồi.

Thoạt nhìn, không ai nghĩ anh lại là người ngồi ở vị trí chủ tọa trong một buổi phỏng vấn thế này.

Thích Dao liếc mắt một cái rồi vội vàng rời đi.

Không thể nhìn lâu.

Nhìn nữa là sẽ nhớ đến dáng vẻ anh nói anh rất sợ.

… Rất không hợp, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Thực ra, buổi phỏng vấn cuối không có gì đặc biệt, ba người phỏng vấn một, chủ yếu hỏi về sản phẩm, lịch trình, kế hoạch công việc. Lý lịch của cô đã được tra cứu kỹ lưỡng đến mức gần như không cần lên tiếng.

Thông thường, giám khảo hai bên sẽ đặt câu hỏi, còn người ngồi giữa thì im lặng, không biểu lộ cảm xúc, chỉ dựa vào ghế lắng nghe.

Thích Dao cố ý tránh ánh mắt của anh, trả lời khá suôn sẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!