"Dao Muội muốn hát bài gì? Bọn tôi chọn giúp cậu nhé."
"Dao Muội?"
Lần này đến lượt Thích Dao không nghe thấy.
Tai cô như bị nước tràn vào, âm thanh dòng chảy ồ ạt quét qua màng nhĩ, chặn hết mọi tiếng ồn xung quanh, chỉ còn lại đôi mắt đen láy của anh.
Tim cô treo lơ lửng thật cao, lại rơi mạnh xuống, cảm giác rung động gần như mất trọng lực.
Giống như vượt núi băng sông, xông pha bụi gai, mù quáng tìm kiếm ngọn núi xa xôi, cuối cùng trông thấy bóng dáng nó, đã kiệt sức, bất lực vô cùng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ngọn núi ấy bất chợt cúi xuống, phát hiện ra vị lữ khách nhỏ bé giữa nhân gian, lặng lẽ di chuyển về phía bạn.
Dù chỉ một chút thôi.
Thích Dao mím môi, cố gắng tỏ ra tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.
Dụ Gia Thụ lười nhác thu chân về.
Chiếc sofa dài dựa sát tường không có vách ngăn ở giữa, mép ngoài lại hơi hẹp, thế nên khi anh rút chân về, không thể tránh khỏi việc chạm vào cô.
Lớp váy mỏng manh bị anh chạm qua, trong thoáng chốc cả vùng da bên dưới như bị lửa đốt, lập tức nóng bừng lên.
Ngón tay Thích Dao khẽ co lại, dốc toàn bộ sức lực để khống chế bản thân, không để mình bỏ chạy.
Người chọn bài nhạc đơ ra vài giây, chợt vỗ trán như vừa nghĩ ra gì đó.
"Có một bài rất hợp đây!" Cậu ta nhập vài chữ lên màn hình, nhấn nút ghim bài, chuyển đổi, chữ cái to hiện lên theo giọng nói của cậu ta. "Hãy cùng chúc Dao Muội—"
"Trạm tiếp theo, Thiên hậu!" (Bài hát "
" của Twins)
Lưu Bình Bình ai một tiếng, định vươn tay cắt bài. "Cậu bị ngốc à? Có biết bài này có ý nghĩa gì không—"
"Không sao."
Giọng Thích Dao mềm mại như dòng điện, cùng tiếng đàn piano của đoạn dạo đầu vang lên, đồng loạt vọng khắp phòng.
Không biết có phải do thiết bị hay không, mà phần cuối câu lại hơi run nhẹ.
Nhạc dạo đã gần kết thúc, dòng chữ đổi màu đặc trưng của KTV chầm chậm di chuyển về phía trước. Thích Dao thở phào một hơi, không dám chớp mắt nhìn về phía màn hình, nhẹ cất giọng.
"Đứng trước cửa Marunouchi, cẩn thận ngắm nhìn con đường của chính mình."
"Trạm tiếp theo, đến Thiên hậu, đương nhiên là tốt nhất."
Một bài hát tiếng Quảng, giai điệu du dương trữ tình, ca từ xuất sắc.
Là bài hát mà cô có thể hát trọn vẹn ngay cả khi nhắm mắt.
Kỳ thật Thích Dao không biết tiếng Quảng, là bài hát này quá quen thuộc, phát âm của cô lại không khác gì bản gốc.
Giọng cô rất nhẹ, chậm rãi hòa vào bầu không khí của bài hát.
"Những đôi tình nhân trên phố Paterson, trên mặt đều có chút tự hào."
"Được đứng trên sân khấu hát ca, chưa chắc đã rực rỡ hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!