Chương 24: (Vô Đề)

"……"

Thích Dao khựng lại hai giây, nhanh chóng nhận lấy chìa khóa từ tay anh, nhẹ giọng nói một câu cảm ơn rồi quay người trở về chỗ cũ.

Sao lại thế này.

Không thể đưa cô sau được sao?

"Đệt… Chuyện gì đang xảy ra vậy… Hai người họ đến cùng nhau à?"

"Hơn nữa, mày để ý chưa? Cả hai đều mặc sơ mi trắng, đứng cạnh nhau trông cứ như đồ đôi ấy."

"Dao Muội mặc đồ của G, cậu ấy cũng vậy… Vậy là chắc kèo rồi chứ còn gì? Tao ship Thích Cố nhưng giờ thấy họ BE rồi mà sao tao không thấy buồn tẹo nào?"

Những tiếng xì xào theo gió len lỏi vào tai. Thích Dao cúi mắt, nhanh chóng bước qua đám đông về chỗ ngồi.

Mãi đến khi hôn lễ bắt đầu, vành tai cô vẫn còn hơi nóng.

Cô dâu chú rể bước đi trên con đường rải đầy hoa tươi. Một cô gái ngồi hàng đầu lén quay đầu lại nhìn, vô tình thoáng thấy cô.

Một phần là vì nhớ ra mình đã lỡ bóp chặt vai cô khi nãy, cảm thấy hơi ngại ngùng. Một phần khác, là vì không nhịn được mà lén quan sát cô cùng người đàn ông bên cạnh.

Hơn trăm chỗ ngồi trong sảnh, ghế mây trang trí bằng hoa vẫn còn trống đến mười mấy chỗ. Anh ta không ngồi đâu, lại cứ phải ngồi ngay bên cạnh cô.

Thích Dao làm bộ không cảm nhận được ánh mắt chăm chú kia, lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn cô dâu chú rể từ xa tiến đến, dừng lại trước rừng hoa rực rỡ.

Hôm nay chắc chắn là một ngày lành được lựa chọn kỹ càng.

Trời xanh trong vắt không gợn mây, bãi cỏ xanh mướt trải dài không thấy điểm dừng, tấm rèm trắng tung bay trong gió, dịu dàng lay nhẹ tấm khăn voan của cô dâu.

Màn hình LED phía sau phát đoạn video đã được biên tập cẩn thận, ghi lại khoảnh khắc yêu đương ngọt ngào, từng phút giây hạnh phúc của hai người.

Cô dâu đứng trên bục, cầm micro, kể lại ngắn gọn chuyện Lý Tầm từng kiên trì theo đuổi mình như thế nào. Chú rể mặc bộ vest xanh đậm, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, khiến cả sảnh cười ầm lên.

Thích Dao cũng cười, nhưng khi nhạc nền của hôn lễ vang lên, nụ cười ấy dần dần tan biến.

Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm lặng nhìn cô dâu chú rể trao nhẫn, thần sắc quá mức chăm chú, tựa như không chỉ nhìn họ, mà còn xuyên qua họ để tìm kiếm hình bóng của ai đó.

Dụ Gia Thụ ngồi bên trái cô, ống quần thẳng thớm chiếm một khoảng màu đen trong tầm nhìn. Cô không dám liếc mắt sang.

Nhưng bóng dáng kia lại quá rõ ràng.

Chàng trai với chiếc cằm hơi nâng, ánh mắt mang theo chút ý cười nhàn nhạt, kéo dài từ hồi ức cho đến hiện tại, đôi khi còn len lỏi vào cả trong mơ.

Những năm tháng thiếu nữ xem phim thần tượng, xem màn cầu hôn hay tỏ tình đầy phô trương, xem từng câu chuyện tình yêu quanh co, uẩn khúc—ai mà chưa từng mơ tưởng về tương lai?

Thích Dao từng đọc Bà Bovary, có một đoạn khiến cô nhớ mãi:

"Cô ấy nghĩ rằng tình yêu phải đến như tia chớp lóe lên, như tiếng sấm vang trời, tựa cơn bão cuồng nộ từ chín tầng mây lao xuống trần thế, khuấy đảo cuộc sống, cuốn phăng ý chí, như cơn lốc cuốn đi từng chiếc lá, nhấn chìm cả con tim vào vực sâu."

Nhưng không phải vậy.

Sau này, cô đã đóng biết bao bộ phim, trong đó các nhân vật chính bất chấp thời gian, bất chấp bệnh tật, bất chấp mọi chướng ngại trong cuộc sống, thậm chí bất chấp cả sinh tử, chỉ để yêu nhau đến cùng. Nhưng cô chỉ cảm thấy hư ảo.

Thích Dao nghĩ, nếu một ngày nào đó, cô may mắn được ở bên người mình thích.

Họ chỉ cần đứng đối diện nhau. Không cần bãi cỏ xanh, không cần hoa tươi, thậm chí không cần khách khứa.

Chỉ cần chiếc nhẫn lạnh buốt chạm vào ngón áp út, vòng qua đốt tay rồi trượt vào tận gốc, khoảnh khắc đó là đủ để khuấy động một cơn sóng thần trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!