Chương 22: (Vô Đề)

Ngày hôm sau.

Cả đêm Thích Dao chìm trong những giấc mơ hỗn loạn, chợt tỉnh lại, vẫn còn chút mơ hồ, mở to mắt ngây người một lúc.

Rèm cửa che kín ánh sáng, trong phòng tối mờ. Thế nhưng cầm điện thoại lên xem, đã gần mười một giờ trưa.

Diệp Thanh Mạn bên cạnh vẫn còn ngủ say như chết.

Tối qua vì có chuyện canh cánh trong lòng, Thích Dao trằn trọc mãi không ngủ được. Diệp Thanh Mạn nằm bên cạnh cùng cô tán gẫu đến tận ba giờ sáng. Đợi đến khi cô ngủ rồi, đối phương vẫn còn hăng hái cày phim, chắc cũng chưa thể dậy ngay được.

Thích Dao nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng thay đồ chọn một bộ đơn giản, trang điểm sơ qua rồi ra ngoài.

"Lật Tử, lát nữa nếu cô ấy tỉnh thì giúp cô ấy gọi đồ ăn nhé."

Lật Tử đang cầm vô lăng, nghe vậy bèn đáp lời. Tiểu Vương vẫn chưa quay lại, anh ấy đang ở nhà chăm vợ ở cữ.

"À đúng rồi, tiền mừng cho Tiểu Vương đã gửi chưa?"

"Gửi rồi, gửi rồi. Bao lì xì to lắm, anh ấy cảm ơn chị mãi."

Lật Tử lái xe vào một con hẻm nhỏ, dừng trước một cửa tiệm chật hẹp không có bảng hiệu.

"Vậy là được rồi."

Con hẻm khá hẹp, tường trắng mái đen, dưới chân lát gạch men màu xanh thiên thanh. Vừa bước xuống xe, Thích Dao liền nhìn thấy những mái hiên gạch xếp chồng dưới nền trời xanh thẳm.

Mang đậm phong vị Giang Nam.

Người phục vụ đứng trước cửa hướng dẫn Lật Tử lái xe vào bãi đậu phía sau, còn Thích Dao theo chỉ dẫn đi vào trong quán.

Đây là một quán ăn gia đình rất nổi tiếng, đặt chỗ không dễ. Đến người không quá chú trọng ăn uống như cô cũng biết tiếng.

Băng qua hành lang dài bất ngờ mở rộng không gian, tiếng nước chảy róc rách trên giả sơn, hương trầm thoang thoảng quấn quýt bên chóp mũi. Người phục vụ đẩy cửa phòng riêng, cúi người mời cô vào.

"Đến rồi à." Người phụ nữ ngồi ngay vị trí đối diện cửa, mỉm cười dịu dàng, giữa đôi mày mang theo phong thái rất riêng.

"Mẫn tỷ." Thích Dao gọi.

"Ngồi đi." Triệu Mẫn phất tay ra hiệu cho phục vụ lui xuống, "Chị nhớ em thích ăn đồ thanh đạm, nên gọi vài món đơn giản. Nếu không đủ thì cứ gọi thêm."

Thích Dao nhìn lướt qua thực đơn, đúng là toàn những món thanh đạm. Cười cười: "Làm khó Mẫn tỷ còn nhớ chuyện này."

"Đương nhiên rồi. Năm xưa chúng ta quay bộ phim dân quốc ấy, hợp tác lâu như vậy mà." Triệu Mẫn đan nhẹ mười đầu ngón tay, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn cô đầy cảm khái.

"Hồi đó còn là nữ ba chẳng ai để ý, bây giờ đã có thể độc lập gánh phim rồi, thật sự không tệ chút nào."

Lời này không phải không biết đáp lại thế nào, mà là không muốn đáp.

Nên nói gì đây? "Cảm ơn chị chỉ dạy" thì quá tâng bốc, "Đâu có đâu có" lại mang tính xã giao quá. Thích Dao không thích cả hai cách đó, chỉ nhẹ nhàng cong mắt cười, không nói gì.

"Vẫn như vậy, không thích quanh co lòng vòng." Triệu Mẫn thở dài một hơi rồi bật cười thật sự: "Được rồi, chị cũng không vòng vo nữa. Kết quả bên Phong Hành em biết rồi chứ?"

Thật ra theo lý mà nói thì bây giờ vẫn chưa có kết quả. Chẳng qua vì có chút quan hệ với Dụ Gia Thụ, nên cô mới biết trước. Còn Triệu Mẫn là thực sự có nhân tình cùng tài nguyên.

"Ừm." Cô gật đầu.

"Chị đã xem đoạn phim của em rồi, rất tốt. Làm được đến mức này, trực tiếp vào vòng cuối cùng cũng là điều hiển nhiên. Nhưng chính vì thế mà chị càng muốn nói chuyện với em hơn."

"Năm thứ hai sau khi em ra mắt, chị đã rất thích em." Triệu Mẫn nghiêm túc nói, "Khi đó em chưa ký hợp đồng với công ty nào, chị còn ở chỗ công ty cũ, đã kéo em mấy lần mà em không chịu đến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!