Chương 21: (Vô Đề)

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Đầu óc Thích Dao ù đi, không kiểm soát nổi mà nhớ lại khoảnh khắc viết lá thư ngày ấy.

Thiếu nữ mười mấy tuổi, lòng đầy tâm sự, lải nhải kể đủ thứ chuyện vụn vặt.

Nói cậu bạn ngồi sau lưng suốt ngày lén hút thuốc trong lớp, thật đáng ghét. Sau này cô nhất định sẽ ghét cay ghét đắng những người hút thuốc.

Cô kể hôm nay lần đầu tiên lên thành phố, là để mua sách. Xe buýt lắc lư làm cô hơi chóng mặt, nhất định phải ngồi cạnh cửa sổ mới chịu được.

Cô nói chương trình trao đổi thư này vì lên lớp 9 mà phải kết thúc, nhưng cô không muốn dừng lại.

Người bên kia rất thẳng thắn hỏi lại: "Vậy cậu muốn thế nào?" Khiến cô tức đến phát hộc máu. Lật ra mặt sau mới phát hiện cậu ấy đã viết sẵn địa chỉ trường học cùng mã bưu chính.

Chỉ là… không có tên họ.

Họ lỡ mất cơ hội giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng, để rồi về sau, dù nhắc lại vào bất cứ lúc nào, cũng đều thấy kỳ lạ.

Thế là mới có chuyện Thích Dao hỏi tên cậu, còn người kia thì nửa đùa nửa thật hỏi lại: "Cậu từng đọc Quất tụng chưa?"

Lần cô lên thành phố đó, còn cẩn thận ôm về từ hiệu sách một quyển Sở từ, lật đi lật lại đọc rất nhiều lần, nhưng không hiểu được gì. Cuối cùng, cô tự tiện đặt cho cậu một biệt danh: "S".

Khi ấy còn nghĩ, cái tên này hợp với cậu ấy thật, vì cậu ấy béo tròn, trông cũng rất "mũm mĩm".

Ai mà ngờ được…

"Cái nốt ruồi này sao lại biến mất rồi?"

Mười năm sau. Người kia ngồi trên sofa, chậm rãi hỏi một câu như thế.

Thích Dao rũ mắt, nhìn chằm chằm vào dấu chấm nhỏ đen sẫm trên bức ảnh trong tay anh, im lặng một lúc.

"Giới giải trí rất tin vào phong thủy. Ông chủ của tôi cũng cảm thấy vị trí nốt ruồi này không tốt, nên lúc nào cũng bảo tôi trang điểm che đi."

Câu này, trước đây cô cũng từng nói một lần rồi.

Dụ Gia Thụ kéo kéo khóe miệng, động tác lười biếng tựa lưng ra sau ghế, ánh mắt lại lạnh nhạt vài phần.

"Thế trước đây tôi đã nói với cậu thế nào?"

Anh có vẻ không vui.

Thích Dao mơ hồ nhận ra điều đó, hơi ngơ ngác ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt không khác nào ngày xưa của anh.

Thời gian quay ngược trở lại, trở về những nét chữ non nớt trên trang giấy của thiếu nữ.

"Cậu nói… liệu có người nào, từ lúc sinh ra đã định sẵn sẽ trở thành con kiến trong bùn lầy không?"

Năm 15 tuổi, Thích Dao ngồi bên cửa sổ trong căn lớp học cũ kỹ, bị tiếng khóc nức nở đè nén nào đó đánh động, lặng lẽ hồi tưởng về cuộc đời bấp bênh của mình.

Vừa chào đời, cô đã là một đứa trẻ bị bỏ rơi, bị vứt trước cổng cô nhi viện. Họ tên là gì, quê quán ở đâu, hoàn toàn không biết.

Họ của cô là do bốc thăm mà có, còn tên là do bà đặt, mang ý nghĩa "ngọc đẹp".

Nhưng sau này tìm hiểu kỹ mới biết, chữ đó thực ra chỉ có nghĩa là "một viên đá giống như ngọc" mà thôi.

Dù có kỳ vọng tốt đẹp đến đâu, cũng không thể chống lại hiện thực. Cô thấy cái tên này, chẳng khác nào cuộc đời mình.

Điều kiện ở viện không tốt lắm. Mười mấy đứa trẻ chen chúc trong một căn phòng, giường tầng xếp chật kín.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!