Chương 20: (Vô Đề)

Thật ra nếu đào sâu hơn, Thích Dao cùng Dụ Gia Thụ không đơn thuần chỉ là bạn học cấp 3.

Nhưng cả hai đều không nhắc đến.

Một người nghĩ đối phương đã sớm quên, người còn lại thì cho là đối phương không muốn nhắc lại.

Thời gian trôi qua, cây ngô đồng dưới lầu xanh rồi lại vàng, vàng rồi lại xanh, luân chuyển qua mấy chục mùa xuân thu, đưa mọi thứ trở về điểm khởi đầu.

Trường trung học cộng đồng ồn ào bất kham.

Những màu tóc rực rỡ đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím sau khi phai đi đều biến thành thứ màu vàng xỉn khó coi, lẫn với chất tóc khô xơ, trông như những đụn rơm lộn xộn.

Thích Dao ngồi ở hàng thứ ba trong lớp học cạnh cửa sổ, phía sau cô là một hàng đầy rẫy "rơm rạ".

Có người hút thuốc, có kẻ nghịch điện thoại, còn có nhóm tụ tập đánh bài, thỉnh thoảng thốt ra những lời tục tĩu, như thể họ sắp chết ngay giây tiếp theo, để lại tiếng gầm cuối cùng giữa nhân gian.

Thích Dao ngồi im trên ghế, bất động làm bài tập.

Cô bạn cùng bàn thấy lớp học quá ồn ào nên ra nhà vệ sinh sơn móng tay. Mãi đến khi tiếng chuông báo vào học vang lên, cô ta mới quay lại với mùi hóa chất rẻ tiền nồng nặc.

Cô ta cẩn thận duỗi năm ngón tay ra, móng tay đỏ tươi của cô ta gần như lướt qua trước mặt giáo viên, nhưng chẳng ai thèm bận tâm.

"Này, cậu định làm gì sau khi tốt nghiệp vậy?" Cô bạn cùng bàn ghé sát lại nhìn Thích Dao làm bài, tò mò hỏi.

Thích Dao không muốn trả lời, lão sư đang giảng bài trên bục, giọng vốn đã nhỏ, lại bị tiếng ồn át đi gần hết.

Khi nhận ra góc bài tập của mình sắp dính phải lớp sơn đỏ còn chưa khô, cô nhanh tay kéo nó lại, nhỏ giọng trả lời: "Học tiếp."

Cô muốn lên cấp 3.

Cô gái ngồi cùng bàn cười khẩy, trong mắt có chút khinh thường, xen lẫn chút ghen tị, quay về chỗ ngồi của mình.

"Chẳng qua chỉ là học giỏi hơn một chút, có thể vào Nhất Trung thôi mà." Cô ấy vừa thổi móng tay vừa lẩm bẩm, không rõ là không cam lòng hay không thèm để ý. "Đến lúc tốt nghiệp cấp ba chẳng phải vẫn phải ra ngoài kiếm việc sao?"

Thật ra cô ấy cũng muốn học cấp ba. Nhưng thành tích không đủ, nhà lại không có tiền đóng phí tuyển sinh trái tuyến. Nhà còn có một cậu em trai phải nuôi, nên cô chỉ đành nghỉ học sau lớp 9 để đi làm.

Thích Dao cụp mắt, không nói gì, tiếp tục ghi chú vào sách. Tận đến khi tan tiết, cô mới đưa cho bạn cùng bàn một tờ bài kiểm tra.

"Lúc nãy tớ lên văn phòng hỏi bài, cô dạy văn nhờ tớ mang cái này cho cậu."

"Cô nói bài văn của cậu rất có linh khí," Thích Dao ngừng lại hai giây rồi tiếp tục, "Nếu có cơ hội, cô ấy vẫn muốn dạy cậu ở cấp ba."

Cô bạn cùng bàn đang chăm chú nhìn móng tay, động tác chợt khựng lại. Một lúc lâu sau, hốc mắt cô ấy hơi đỏ lên. Cô ấy nhận lấy bài kiểm tra, vội vã nói một câu cảm ơn, nhanh chóng đi ra cửa sau.

Tiết sau cô ấy không quay lại nữa.

Nhưng tiết tiếp theo là giờ tự học, có học hay không cũng không quan trọng lắm.

Thích Dao làm xong hai tờ đề toán, chợt nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào vọng lại từ ngoài cửa sổ. Ngòi bút trượt nhẹ trên mặt giấy, khi lấy lại tinh thần, đã không thể tập trung nữa.

Cô dừng lại một lát, thu dọn bài kiểm tra, lấy ra tờ giấy viết thư kẹp trong sách văn ra.

Cô nghiêng mặt, nét mặt bình lặng, môi mím chặt, ánh mắt chuyên chú, từng nét chữ hiện lên trên trang giấy.

—"Cậu nói xem, có thực sự tồn tại những con người sinh ra đã bị định sẵn là loài kiến hôi dưới vũng bùn không?"

Tờ giấy trắng tinh, một nửa đã được viết đầy.

Trên đó có những bông hoa nhỏ màu hồng làm họa tiết. Giấy mềm mịn, nhẵn mướt, khác hẳn với loại giấy in thô ráp ở ngôi trường này, như hai thế giới hoàn toàn đối lập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!