Chương 17: (Vô Đề)

"…Có thể xin thêm một tấm cho bạn cấp ba của chị ấy được không?"

Câu nói vừa dứt, như tiếng sấm nổ ngang trời quang, Thích Dao không thể tiếp tục giả vờ không nghe thấy.

Bút tích đã vô tình biến thành quỷ vẽ bùa, cô khẽ rung mi hai lần, ngước mắt lên nhìn.

Cùng một vị trí, cùng một hành lang, cùng một góc nhìn qua cửa sổ khép hờ.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, thời gian như quay ngược lại, năm tháng trôi nhanh giữa hai người, trở thành những hồi ức vụt qua không thể nắm giữ.

Giống như hồi trung học, cô ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu khỏi cuốn sách đầy ghi chú, lặng lẽ kín đáo dõi theo bóng dáng người kia thỉnh thoảng đi ngang qua.

Chiếc áo sơ mi trắng đồng phục học sinh bình thường trông như một món đồ cao cấp được may đo riêng trên người anh.

Chàng thiếu niên bờ vai chưa hoàn toàn nở nang đã phác nên những đường cong tuyệt đẹp, trong từng bước chạy, gió lùa đầy áo, cằm khẽ ngẩng, nụ cười tự nhiên phóng khoáng.

Thuần khiết, trong trẻo, lại phóng khoáng tự nhiên.

Bao nhiêu lần trong mơ cô ngoái lại, mang theo tình yêu thanh triệt, ngưỡng vọng không thể chạm tới.

Nhưng bây giờ, chàng trai ấy đã trưởng thành. Tư thế cao ráo vẫn tùy ý, đứng trên hành lang ngoài cửa sổ, không chút để ý nghiêng đầu, trao cô một ánh nhìn.

Nửa đùa nửa thật tìm cô để xin một tấm ảnh có chữ ký.

Chuông gió trong làn gió thu khẽ lay động, va vào mái hiên, vang lên tiếng đinh đang trong trẻo.

Ngay giây phút đó, Thích Dao chợt nhận ra, hiện tại đã khác với quá khứ.

Trong ánh mắt anh có phản chiếu hình bóng cô.

Ảnh ngược rõ ràng.

Hô hấp của Thích Dao đột nhiên đình trệ, cô cầm bút, mím môi, còn chưa kịp nói gì, một âm thanh đột ngột vang lên cắt đứt bầu không khí có chút kiều diễm này.

"Ăn cơm thôi! Làm gì thế? Trễ nữa cơm nguội hết, về thành phố cũng muộn!"

Nhậm Đan Đan tới gọi mọi người, gõ nhẹ hai cái vào cửa lớp học đang mở, phát ra tiếng "cộc cộc."

"…Đến đây."

Thích Dao rũ mắt, thở ra một hơi, nhanh chóng cất ảnh và bút đi, không nhìn lại lần nào nữa mà vội vã ra khỏi cửa trước.

Tôn Văn Bác quay đầu theo hành động của cô, từ trái sang phải, rất là khó hiểu: "Anh, sao anh không tự mình nói với chị ấy?"

Cô ấy bị dọa chạy mất rồi, còn nói gì nữa chứ.

Dụ Gia Thụ nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, khóe môi khẽ nhếch, cười nhẹ một tiếng, đẩy vai đứa nhỏ bên cạnh: "Đi thôi."

Nhà ăn của viện phúc lợi khá tốt, Nhậm Đan Đan mời mọi người ăn tối xong, trời cũng đã tối hẳn, đến lúc phải quay về.

"Hồ sơ đã ký xong, đặt trên bàn cô Nhậm rồi," Lật Tử ghé sát nhỏ giọng nói, "nhưng vừa nãy Tiểu Vương gọi điện nói vợ anh ấy sắp sinh, hỏi xem có thể để anh ấy về trước không."

Tiểu Vương là tài xế.

"Để anh ấy đi đi." Thích Dao nhìn cô ấy: "Anh ấy có xe không?"

"Không, anh ấy nói sẽ gọi xe." Lật Tử vừa gọi lại cho Tiểu Vương, vừa đáp lời.

Giờ này làm gì có xe mà gọi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!