Đôi mắt đó tràn ngập những tia sáng nhỏ vụn, phản chiếu rõ ràng gương mặt ngỡ ngàng gần trong gang tấc của cô.
Thình thịch, thình thịch.
Sau một hồi im lặng, tiếng tim đập dồn dập chấn động cả thính giác.
Tầm mắt từng chút từng chút một di chuyển xuống.
Người đàn ông lông mày cao thẳng, hàng mi đen nhánh, đường cằm sắc nét gọn gàng, một lớp da mỏng ôm lấy những đường nét cương nghị đầy nam tính.
Cô không kiềm được mà nhìn chằm chằm vào mắt anh, gần như ngơ ngác trước hình ảnh phản chiếu trong mắt anh, lấp lánh như dãy ngân hà bập bùng ánh sáng.
Không gian tức khắc một mảnh yên tĩnh.
"… Ấy da."
Cánh tay đang đưa ra của Chu Tất liền rụt về, giấu đầu lòi đuôi đặt lên đầu mình, làm bộ muốn vò đầu, cố gắng che giấu lỗi lầm, cực kỳ giống học sinh tiểu học, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm, trên mặt toàn là kinh ngạc.
Thích Dao đột nhiên bừng tỉnh, hốt hoảng dời mắt, bước về phía trước một bước:"… Vừa nãy chân tôi bị tê thôi."
Lời còn chưa dứt, đôi chân như đổ chì vẫn chưa hồi phục khiến cô loạng choạng.
Trên mặt Dụ Gia Thụ không có biểu tình gì, ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích, chỉ duỗi tay ra, xuyên qua lớp quần áo nắm lấy cổ tay cô, giúp cô đứng vững.
"Đã tê rồi thì đừng cử động lung tung."
Anh điềm nhiên nói.
"…"
Văn phòng càng yên tĩnh hơn.
Cổ tay thon dài bị anh nắm chặt, cổ tay áo trượt xuống, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, cảnh đẹp ý vui.
Ngay cả Tôn Văn Bác cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người không bình thường, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, đột nhiên thở dài.
"Cứ như đang đóng phim thần tượng ấy."
Thích Dao: "…"
Thằng nhóc con toàn ngủ gật trong lớp mà cũng xem qua phim thần tượng cơ đấy.
Cũng may cô Nhậm nhanh chóng đến đỡ cô, Tôn Văn Bác cũng đứng dậy, đỡ cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ.
Hai người một trái một phải ngồi cạnh Thích Dao, liếc nhìn nhau, lập tức dời mắt đi. Cuộc cãi vã trước đó cũng ngầm kết thúc không lời.
"Đến đây, ngồi đi." Cô Nhậm lấy ra hai chiếc ghế nhỏ, đặt bên cạnh ghế sofa, rót hai ly nước, vui vẻ chào hỏi: "Tiểu Dụ sao cũng đến đây thế? Công việc của cháu có vẻ bận rộn lắm mà."
Thích Dao ngồi một mình trên ghế sofa, cổ tay vẫn còn hơi ấm, rũ mắt ăn thạch trái cây, đầu óc hỗn loạn.
…Chuyện gì thế này?
Sao bọn họ lại ở đây, hơn nữa còn quen nhau?
Dụ Gia Thụ lướt mắt nhìn về phía trước, nhanh chóng thu lại, rũ mắt không rõ biểu cảm, nghe vậy liền mỉm cười: "Cũng ổn ạ, dạo này cháu không bận lắm."
Chu Tất nhìn thoáng qua Thích Dao, dường như không ngờ sẽ gặp cô ở đây, có chút câu nệ bổ sung.
"Anh trai thật ra chủ yếu đến nhà máy xem dây chuyền sản xuất, kết quả là đường tắc quá, tạm thời không về được, nên cháu rủ anh đi cùng qua đây xem một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!