Ngày cuối cùng của tháng 9, nhiệt độ hạ xuống mức hai mươi độ.
Hàng cây ngô đồng hai bên đường bị làn gió thu se lạnh thổi qua, lá rơi rào rạt, xoay mình đáp đất. Cây bạch quả vàng óng ánh đung đưa trong gió.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen vững vàng lướt trên con đường lớn giữa trời thu, kín đáo không kém phần trang nhã.
Tuy nhiên, bên trong xe——
"Sao bây giờ cậu mới nói cho tớ biết "bạch nguyệt quang" của cậu sống ngay bên cạnh hả? Dù mình bận quay phim không có thời gian ngủ, nhưng tám chuyện thì luôn có thời gian mà!"
"Anh ta nói gì cơ? "Để tôi mở giúp cậu"?"
Thích Dao ngồi ở ghế sau, trên đùi chất một chồng tài liệu, cúi đầu lật xem, hàng mi dài khẽ rung, tùy ý đáp một tiếng: "Ừm."
Diệp Thanh Mạn hét lớn: "Trời đất ơi!! Đây chẳng phải là đang tỏ tình với cậu sao?! Anh ta chủ động đề nghị giúp cậu mở nắp chai, anh ta yêu cậu thật rồi đó!!"
Thích Dao chậm rãi nhíu mày: "……?"
"Cậu lén vào hội fan couple phải không?"
Nếu không thì cái khả năng "từ trong dao kiếm gọt ra đường kẹo ngọt" này từ đâu mà ra.
"Làm gì có, đến mạng còn không có." Diệp Thanh Mạn bĩu môi. "Đây là sự nhạy cảm trời ban của người đứng ngoài nhìn các cặp đôi thôi! Câu nói đó với lời tỏ tình khác nhau chỗ nào hả?!"
"Chứ không thì người ta rảnh rỗi tới mức đó sao? Có thể mua được nhà đối diện cậu, mười phần thì chín phần là giàu có, mà người như vậy lại ngày ngày ở nhà chờ mở nắp chai cho cậu à?"
Chỉ là một câu nói bâng quơ, vui đùa của anh mà thôi.
Thích Dao bị cô nàng chọc cười: "Được, cậu nói sao thì là vậy. Mình đang trên đường đi phỏng vấn, không rảnh đôi co với cậu."
"Phỏng vấn gì cơ?" Tay Diệp Thanh Mạn đang bóc hạt dưa bỗng dừng lại, cằm suýt rớt xuống đất. "Trời, là hôm nay hả?!"
"Thế mà giờ này còn nghe điện thoại của tớ?! Thôi, thôi, tớ cúp máy đây. Cậu tập trung chuẩn bị đi, lát nữa đừng căng thẳng quá."
Thích Dao nhướng mày: "Được."
Thật ra cô không quá căng thẳng.
Diệp Thanh Mạn vẫn luôn cho rằng cô rất coi trọng chuyện này, có lẽ là vì những năm gần đây thứ cô muốn rất ít.
Khi xuống xe, cô chỉ đeo khẩu trang, cầm theo điện thoại, còn tài liệu thì để lại trên xe.
Việc ôn bài vào phút chót chỉ khiến người ta thêm hoảng loạn, đây là điều cô đã hiểu rõ từ thời học sinh.
Mọi việc có thể làm đã làm, không cần gấp gáp thêm.
Cố gắng hết sức mình, phó mặc trời định.
Lịch trình của Phong Hành rất chặt chẽ, mỗi người 20 phút, thứ tự được xáo trộn ngẫu nhiên. Có thể người trước là ảnh đế, người sau là nữ phụ vừa ra mắt trong phim chiếu mạng.
Tất nhiên, các tên tuổi lớn vẫn được ưu tiên đặc biệt.
Mặc dù không nói rõ, nhưng tỷ như họ có thể không cần đến trực tiếp, sử dụng video họp trực tuyến, hoặc để quản lý tham dự thay.
Lật Tử đi theo Thích Dao băng qua đại sảnh rộng lớn, tráng lệ của Phong Hành, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cả hai lên tầng tám.
Những năm gần đây, Thích Dao đã quen lui tới những nơi xa hoa, không có gì lạ lẫm. Cô im lặng giấu mặt sau mũ lưỡi trai và khẩu trang. Chỉ có cô bé đi cùng là không ngừng tò mò ngó nghiêng.
Sau khi đăng ký, Lật Tử đi tới, hạ giọng nói: "Dao Muội, đó có phải là Triệu Mẫn lão sư không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!