Tuy nói là nghỉ phép, nhưng cũng không thể hoàn toàn không làm việc.
Cả tuần này, Thích Dao đi sớm về muộn, mang theo máy ảnh cùng chân máy ra ngoài để quay tư liệu sống.
Cô còn dành một ngày để quay một chương trình tạp kỹ, may mà không phải chương trình thực tế ngoài trời nên chỉ mất nửa ngày là xong.
Công việc bận rộn khiến cuộc sống trở nên trọn vẹn, không còn thời gian cho những suy nghĩ vẩn vơ, cũng khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.
May mà trợ lý Lật Tử đã đi nghỉ trở về, khiến cả người cô nhẹ nhàng hơn không ít.
"Lật Tử à." Thích Dao ngồi trên thảm phòng khách, loay hoay với chiếc máy ảnh.
"Dạ, sao thế chị?" Cô gái nhỏ nhắn, trẻ trung đang chần thịt bò trong bếp, ló đầu ra hỏi.
Thích Dao nhíu mày: "Em rảnh không? Giúp chị xem cái thẻ SD này sao không đọc được."
"Ngay đây ạ." Lật Tử nhanh tay cho thịt bò vào nồi nước sôi, đậy nắp lại, rửa tay xong liền bước đến.
"Không biết nữa, đầu đọc thẻ không dùng được sao?"
"Ừ." Thích Dao ngồi khoanh chân, lưng dựa vào ghế sofa. "Dữ liệu không xuất ra được, chị đã thay mấy cái đầu đọc thẻ rồi mà vẫn không được."
Lật Tử loay hoay một hồi vẫn không được, đành trả lại cho cô: "Em cũng không biết, hay để em hỏi giúp chị nhé?"
Thích Dao thở hắt ra, "Thôi, để chị tự đi. Em tiếp tục làm việc đi."
Cô ôm máy ảnh, laptop đứng dậy, khó khăn rút một tay ra nhắn tin WeChat.
[1]:Cậu có ở nhà không?
Chu Tất trả lời rất nhanh.
[Đầu nhỏ vui vẻ]: Làm sao vậy?
[1]:Máy ảnh gặp chút vấn đề, tôi không rành lắm.
[Đầu nhỏ vui vẻ]: Ồ ồ ồ ồ!
[Đầu nhỏ vui vẻ]: Ở nhà, chị cứ gõ cửa đi là được.
Chu Tất quay sang nhắn tin cho Dụ Gia Thụ:
"Anh ơi!!!!!! Lát nữa nữ thần của em sẽ qua đây, anh nhớ tiếp đãi cô ấy tử tế giúp em nhé. Ngàn vạn lần đừng tỏ thái độ khó chịu!!!!!! Em xin anh đó!!!!!!"
Tất nhiên, Dụ Gia Thụ không đọc tin nhắn, hoàn toàn không hay biết gì giống như Thích Dao.
Vì gặp Chu Tất, dù sao cũng là người quen, Thích Dao chẳng buồn thay đồ, vẫn mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi dài tay dài chân, mặt mộc hoàn toàn, đeo thêm cặp kính gọng đen, gõ cửa căn hộ đối diện.
"Cộc cộc cộc."
Cô đợi một lát, bên trong không có động tĩnh gì.
Hai tay bận ôm máy ảnh cùng laptop, không rảnh nhắn tin hỏi thăm, cô đành gõ cửa thêm vài lần nữa.
Những ngón tay thon dài, trắng nõn gập lại, các khớp ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa an ninh dày dặn, đến lần gõ thứ tư thì cuối cùng cũng có hồi đáp.
Cánh cửa an ninh màu đen mở ra, đèn cảm ứng trong hành lang lắc lư sáng lên vài cái yếu ớt.
Làn gió lùa vào qua cửa sổ đang mở, dịu dàng lướt qua người đối diện, mang theo mùi bạc hà tươi mát tràn ngập trong mũi..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!