Chương 11: (Vô Đề)

"Không phải, anh ơi, thật mà! Em dùng nhầm tài khoản thôi!"

"Điện thoại hai đứa mình giống y hệt nhau, em thật sự không để ý cái em cầm là của anh, hu hu hu hu hu, anh tha thứ cho em được không?"

Chu Tất cầm vô lăng, sắc mặt đau khổ dừng xe lại, không mở cửa ngay mà chắp tay vái người bên cạnh, trán gần như đập vào vô lăng, chỉ thiếu hành đại lễ.

Người đàn ông ở ghế phụ nét mặt lãnh đạm, không để lộ cảm xúc.

Từ lúc Dụ Gia Thụ tận mắt nhìn thấy tên mình xuất hiện trên phần đầu của buổi livestream, anh đã im lặng không nói chuyện với Chu Tất suốt hai ngày.

Xui xẻo làm sao, buổi livestream đáng xấu hổ kia lại có một người bạn học của anh xem được. Người bạn đó phun nửa bát cơm trong miệng ra, chụp màn hình gửi qua hỏi anh, còn tiện tay đăng lên cả vòng bạn bè.

[Thụ à, lâu rồi không gặp, cậu cũng thành đại gia vung tiền số một của sao nữ rồi sao?]

[Thời nay còn có người dùng tên thật lướt mạng à? Lần sau nhớ đổi tài khoản nhé.]

Dụ Gia Thụ:.

Trưa hôm đó, anh về nhà luôn, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, cứ thế chịu đựng đến thứ Hai. Chu Tất xung phong đến chở anh đi làm.

Sáng thứ Hai, thành phố nhộn nhịp, đường chính ùn tắc không một kẽ hở. Chiếc xe màu đen mãi mới lách được tới cổng công ty Phong Hành.

Ngoài cửa sổ, những tòa nhà văn phòng cao chọc trời sừng sững, bức tường kính phản chiếu ánh bình minh. Công trình đồ sộ này tỏa sáng rực rỡ, ngạo nghễ giữa đất trời, như thể tách biệt ra khỏi mọi tòa nhà chọc trời xung quanh.

Mọi thứ trước mặt nó dường như nhỏ bé như hạt bụi.

Bao gồm cả Tinh Phàm cách đó một km.

"Thôi được rồi. Không giận nữa." Dụ Gia Thụ nhìn chằm chằm logo khổng lồ, một lúc sau, khẽ nhướng mày, "Tôi đang nghĩ về chuyện của công ty."

Chu Tất cẩn thận quan sát biểu cảm của anh: "À à. Được."

"Hôm nay là ngày đầu tiên anh làm ở đây, cẩn thận một chút, cố gắng làm tốt công việc. Qua được giai đoạn này là về rồi."

"Giờ còn khuyên tôi được cơ đấy?" Dụ Gia Thụ dừng lại, hứng thú nhướng mày, "Người tức giận nhất về chuyện này trước đây là ai?"

Chu Tất bĩu môi, "Thì không phải chuyện đã rồi sao. Đây không phải là điều anh dạy à? Đến thì cứ thuận theo, nhìn thoáng một chút."

"Được rồi, biết rồi."

Dụ Gia Thụ mở cửa xe, bước chân dài duỗi ra ngoài, vẫy tay, "Về đi."

Chu Tất ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cao ráo của người đàn ông từng bước đi xa.

Rất kỳ quái.

Bóng dáng đó rõ ràng vẫn như mọi khi, vừa lười biếng vừa cao lớn, nhưng cậu lại như thấy cây hương sam bị tuyết lớn đè cong cành nhánh, có chút không chống đỡ nổi.Một tuần sau khi nộp hồ sơ, Thích Dao nhận được thông báo phỏng vấn vòng một từ công ty Phong Hành, cùng với đề tài cá nhân được giao riêng.

"Đề gì thế?" Ở đầu bên kia video, Diệp Thanh Mạn cau mày, "

"Dũng khí"?"

Bàn tay của chuyên gia trang điểm run lên, "Ây da, đang tẩy trang cho chị đấy Thanh Mạn, giữ mặt đừng nhíu chứ."

"À à, xin lỗi." Thanh Mạn thả lỏng biểu cảm, giọng điệu vẫn đầy thắc mắc.

"Sao lại là đề này nhỉ? Lần trước của tớ là "Đa dạng", chí ít còn dính dáng chút đến dòng sản phẩm đó."

"không biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!