Chương 10: (Vô Đề)

"…"

Thích Dao ngẩn người một giây.

Trên bàn trà, dưới một chồng tài liệu về lịch sử khởi nghiệp, các bài phóng sự, tiểu sử nhân vật của Phong Hành, thình lình đè lên một cuốn tạp chí có bìa là ảnh chụp của Tinh Phàm!

Dòng tiêu đề lớn kỳ lạ in đậm nổi bật giữa trang bìa——

"Sinh viên trường TOP dẫn đầu sáng lập công ty, ba năm sau khi tốt nghiệp đã thành công niêm yết, trở thành "hắc mã" tiềm năng nhất trong thị trường bán dẫn. Liệu có bí mật nào ẩn giấu đằng sau?!"

Trong đó hai chữ "bí mật" được in to đến mức gần như chiếm nửa trang bìa.

Thật sự còn "giật gân" hơn cả mấy trang tin lá cải!

"…"

Không phải, anh nghe tôi giải thích đã.

Thích Dao dừng lại hai giây, căng da đầu lấy tạp chí ra lật ngược lại: "… Đây là tạp chí chính thống."

"Thật sao?" Dụ Gia Thụ nhướng mày, không tỏ ý kiến.

Thích Dao cảm thấy đầu óc đều bị đốt cháy thành một mớ hồ nhão, quyết định mặc kệ, không giải thích nữa.

Ánh mắt Dụ Gia Thụ lướt qua, đúng là tạp chí chính thống thật.

Đây là một tạp chí tin tức nổi tiếng trong nước, tổng biên tập còn là người quen cũ của anh.

Hình ảnh lớn trên bìa chính là Dụ Gia Thụ thời còn du học ở South Bay, San Francisco, đang đứng trên bục diễn thuyết.

Bộ vest đen được cắt may chỉnh chu, cà vạt đỏ rượu vang, áo sơ mi trắng cổ cài nghiêm chỉnh. Sườn mặt góc cạnh thanh tú, hiếm khi thấy anh đeo kính gọng vàng. Đôi bàn tay thon dài thong thả nắm lấy micro.

Ánh mắt anh thẳng tắp nhìn về phía trước, không kiêu ngạo cũng không nóng vội, không nhanh cũng không chậm, mang theo sự bình tĩnh, điềm đạm của một người trưởng thành, vẫn thấp thoáng thấy được bóng dáng của một thiếu niên tràn đầy sức sống ngày nào.

Giống như một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, bình thản đứng trên sân khấu hội trường trường trung học số 1, nhưng vẫn không thể che giấu được sự phóng khoáng, ngông cuồng bẩm sinh.

Mười bảy, mười tám tuổi, cái tuổi chưa từng nếm trải những đòn roi của cuộc sống, cứ ngỡ rằng cả thế giới đều nằm dưới chân mình. Ngay cả việc chinh phục đỉnh Everest để hái sao, cũng dễ như trở bàn tay.

Ánh mắt của hai người đồng thời dừng lại ở bức ảnh bìa, suy nghĩ trôi dạt không kiểm soát, bầu không khí im lặng lan tỏa khắp phòng khách.

Một lúc sau, Thích Dao mở miệng, "… Tôi từng đọc qua…"

—— "Đinh."

Lò nướng trong bếp từ từ ngừng hoạt động, phát ra âm thanh báo hiệu đã hoàn thành việc nướng.

Cô như bị kéo ra khỏi một cơn mộng mị, hai chữ "đọc qua" mơ hồ thoát ra khỏi môi, nhanh chóng tan biến vào không khí, thay vào đó là: "Tôi đi lấy bánh tart trứng."

Phần nhân bánh tart trứng là sản phẩm bán sẵn mua ở siêu thị dưới tầng sáng nay, chỉ cần đổ vào vỏ bánh rồi cho vào lò nướng. Hỗn hợp trứng nở bông, vỏ bánh giòn rụm nóng hổi, vẫn còn bốc hơi nghi ngút.

Thích Dao dùng găng tay chuyên dụng lấy khay bánh ra, cẩn thận xếp từng chiếc vào túi giấy đựng.

Vì nghĩ đối diện có nhiều người, có khả năng ai về nhà nấy, cô đã nướng tổng cộng mười hai cái. Mỗi túi ba cái, tổng cộng bốn túi.

Túi giấy kraft dày dặn, khi bị vò và gấp lại phát ra những tiếng sột soạt.

Dụ Gia Thụ không biết từ lúc nào đã dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn cô cẩn thận cho từng cái bánh vào túi.

"Cô không giữ lại một cái sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!