Rạng sáng sân bay vắng lặng, thỉnh thoảng có vài người đi qua, nhưng đều vội vã.
Mắt còn ngái ngủ, cơ thể mệt mỏi.
Thích Dao tháo chiếc gối hình chữ U mềm mại xuống, gỡ tai nghe ra, thong thả bước ra khỏi hành lang.
Bánh xe vali phát ra tiếng lộc cộc trên nền gạch.
Cô ăn mặc đơn giản, chỉ có một mình, mấy cô gái phía trước liên tục quay đầu lại, dùng khuỷu tay chọc vào hông người bạn đi cùng, nói nhỏ, tựa hồ đang xác nhận cái gì.
Thích Dao mím môi, kéo khẩu trang đen đến dưới mắt, mũ lưỡi trai che khuất tóc dài.
Ấn mở màn hình điện thoại, vừa mới tắt chế độ máy bay, vô số tin nhắn lập tức ùn ùn kéo đến.
[Tiểu Diệp]: Chị ơi, sao chị đi sớm vậy? Không tới tiệc đóng máy sao?
[Chị Diêu]: Dao à, vừa đóng máy là lập tức chạy luôn rồi, có phải hơi vô tình không?
[Nhóm chat]: @1, mỹ nữ Thích Dao xinh đẹp tốt bụng nhất trên thế giới, nhanh chóng quay lại!! Không có cậu, mình chịu không nổi T_T
Thích Dao mỉm cười, trả lời từng tin nhắn, có lịch sự, có trêu đùa.
Nhiều nhất là của Kiều Niệm, Thích Dao lười xem đến, nhưng người đó như cái báo thức, hai phút sau, một cuộc gọi đã đến.
"Một mình cậu chạy nhanh như thế làm gì?" Bên kia âm thanh ồn ào, có thể là đang ở bữa tiệc, Kiều Niệm hạ giọng.
"Không phải hôm qua đạo diễn Trương nói là sẽ đợi cậu ăn cơm sao? sao lại vội vã quay xong cảnh trong đêm, rạng sáng liền đi vậy?
Thích Dao đi về phía cửa ra, tìm thấy xe của tài xế.
"Không có thời gian. Cậu giúp tôi nói lời xin lỗi với bên đó đi."
"Cậu đi đâu rồi? Về thành phố C rồi à?"
Cách mấy nghìn cây số vẫn cảm nhận được sự tức giận của Kiều Niệm, giọng nói thanh thoát vội vàng nói.
"Lúc nào mà không thể về, sao cứ phải là bây giờ. Đó là đạo diễn Trương đó, hắn rất coi trọng cậu, cậu không cảm nhận được sao? Trương Thừa Minh là ai hả?!"
Đang là cuối thu, lá bạch quả theo gió rơi xuống phủ đầy mặt đất.
Thích Dao ừ một tiếng, cúi người chui vào xe, "Đạo diễn lớn."
Giọng nói bên kia rất vội vàng, "Đúng vậy! Cậu biết vậy mà còn…"
Thích Dao tháo mũ xuống, vén tóc lên, vẻ mặt không đổi, bình tĩnh nói.
"— Vậy thì sao?"
Đó là một trong những đạo diễn lớn nhất trong nước, muốn mời cô ăn một bữa, vậy thì sao?
Đầu bên kia sửng sờ dừng lại lại hai giây.
Sau đó càng trở nên nóng nảy.
"Thích Dao tôi nói cậu, cậu làm diễn viên thì làm cho nghiêm túc vào, sao lại không có chút chí tiến thủ nào vậy? Có người trong ngành khen ngợi cậu mà cậu còn không hài lòng sao? Từ bộ phim đầu tiên đến giờ đã bao nhiêu năm rồi, có đóng qua một vai nữ chính cấp S nào chưa?!"
"Kiều Niệm." Thích Dao nâng mí mắt, nhẹ giọng mở miệng.
Giọng cô rất nhẹ, không có chút cảm xúc, tựa như gió thoảng, lại vô tình khiến cô gái bên kia im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!