Editor: GióSo với sự kích động và hưng phấn của Lý Tinh Trạch, cảm xúc Tạ Chu Nghiêu lại như một thác nước chảy xuống từ trên đỉnh núi, giữa lúc ấy đập phải một tảng đá mà vỡ tan thành vụn nước.
Vừa rồi trong phút chốc có chút kích động, vào lúc hắn hiểu lầm nguyên nhân rời đi của mình, vào lúc hắn tha thiết mong đợi mình không mất trí nhớ, thật sự đã nghĩ tới chi bằng nói hết toàn bộ sự thật.
Tại sao cứ phải nín nhịn mệt mỏi như vậy? Rõ ràng người sai phải không phải mình, tại sao phải một mình thừa nhận tất cả?
Nhưng nói ra rồi thì sao? Đổi lại sự thương hại nhất thời của hắn? Ngoài cái đó ra còn có thể có được cái gì cơ chứ?
Lý Tinh Trạch có sự nghiệp, có thân phận, có một vị hôn thê xinh đẹp lại có gia thế.
Làm sao có thể vì anh mà buông bỏ tất cả? Vì anh mà trả thù Lý Hằng Sinh?
Anh của năm ấy đã từng tin tưởng hắn một lần, đổi lại bản thân lại mất đi tất cả.
Giờ đây anh nào dám mong chờ gì nữa.
Vả lại giữa hai người đã không còn tình yêu nữa rồi.
Tạ Chu Nghiêu rũ mắt, rõ ràng trong lòng vô cùng mỏi mệt, nhưng vẫn vô cùng kín kẽ mà mỉm cười: "Tôi không nhớ bất cứ thứ gì cả, những chuyện này đều đã là quá khứ cả rồi, truy cứu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Hơn nữa mẹ tôi mất rồi, tôi cũng không thể chết đi để tìm bà ấy hỏi chân tướng được."
Anh kéo tay Lý Tinh Trạch ra, đâu đâu cũng có mùi hương nước bạc hà thuộc về người này.
Rõ ràng đã xịt thuốc ẩn mùi, vì sao anh lúc nào cũng ngửi thấy?
Lý Tinh Trạch không chịu buông anh ra, dùng sức ôm anh vào lòng: "Xin lỗi em không biết chuyện mẹ anh, bởi vì em không điều tra được tin tức của bà ấy."
Cái ôm này khiến cho tin tức tố mát lạnh kia tựa như một chiếc lông vũ lại rơi trên ngực anh một lần nữa.
Chỉ là lúc này anh đã không còn cảm giác ngứa ngáy trong lòng nữa.
Anh chỉ cảm thấy chán ghét.
Nhưng anh không dùng sức phản kháng như trước, chỉ rất bình tĩnh mà nói: "Buông tôi ra."
Lý Tinh Trạch hơi do dự, không tình nguyện mà buông tay ra.
Tạ Chu Nghiêu lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với hắn.
Hắn đánh giá sắc mặt Tạ Chu Nghiêu, bộ dạng muốn hỏi nhưng lại không dám nói linh tinh: "Mẹ anh…"
"Thì lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt." Tạ Chu Nghiêu dường như không muốn nói thêm, hời hợt nói cho qua chuyện.
Lý Tinh Trạch không tiếp túc truy hỏi nữa, chỉ có thể đổi sang chuyện khác: "Vậy mấy năm nay anh ở đâu?"
Câu hỏi này nếu hỏi vào lúc nãy có lẽ anh sẽ không kiềm chế được, nhưng hiện tại đã bình tĩnh lại rồi, với đáp án đã nhẩm đi nhẩm lại vô số lần ở trong lòng này, hoàn toàn có thể bình tĩnh mà trả lời.
"Singapore."
Lý Tinh Trạch không hiểu nói: "Anh từng đổi tên sao? Tại sao em không điều tra được ghi chép xuất nhập cảnh của anh?"
Tạ Chu Nghiêu lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng cảm thấy khó hiểu: "Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như những gì cậu nói là thật, vậy thì trùng khớp về thời gian."
"Ý anh là sao?" Lý Tinh Trạch nhìn anh chằm chằm.
"Tôi ngã từ trên cao xuống, đầu bị va chạm, hôn mê một năm mới tỉnh lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!