Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu luống cuống chạy xuống tầng, lúc thấy Lý Tinh Trạch tay run lên.
Lý Tinh Trạch nhịn au nói không sao, bác sĩ đang cấp cứu ở bên cạnh cũng nói chỉ bị gãy xương, để anh không quá lo lắng.
Lý Tinh Trạch không yên tâm để anh ở nhà một mình, bảo anh lên xe cấp cứu cùng, Tưởng Lê lái xe ở phía sau.
Trước đó lúc Tưởng Lê gọi 120 xong định tiếp tục gọi điện báo cảnh sát thì bị Lý Tinh Trạch cản lại.
hắn không muốn nơi ở của mình bị lộ, càng không muốn chuyện xấu trong nhà bị rêu rao ra ngoài nữa.
Tưởng Lê nghe xong cũng hiểu, hoảng sợ hỏi hắn có phải đám người Trần Ngọc Như ra tay hay không.
Lý Tinh Trạch không trả lời thẳng, nhưng nhờ cô đừng nói chuyện này ra ngoài, đừng để Tạ Chu Nghiêu bị dọa sợ.
Sau khi đến bệnh viện, một mình Lý Tinh Trạch đi vào phòng cấp cứu, Tạ Chu Nghiêu và Tưởng Lê ở bên ngoài chờ.
Tạ Chu Nghiêu lo lắng đi qua đi lại.
Tưởng Lê vốn không muốn đến ý tới anh, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, lại nhớ tới những đau đớn anh đã phải chịu, không khỏi có chút thương cảm cho anh.
Vì vậy đi đến bên cạnh anh: "Anh đừng đi như thế nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.
Vết thương của Tinh Trạch không nghiêm trọng lắm đâu."
Tạ Chu Nghiêu lại không nghe, giọng gấp đến nỗi lạc cả đi: "Vết thương trên tay em ấy vừa mới khép lại, còn chưa lành hẳn, bây giờ lại còn bị thương nặng như vậy nữa."
Tưởng Lê chỉ đành an ủi anh: "Đừng lo, bác sĩ cũng nói cậu ấy chỉ bị gãy xương thôi.
Vừa này tôi cũng nhìn thấy, thật sự là nhưng chỗ khác của cậu ấy không bị va chạm vào."
Tạ Chu Nghiêu nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, vốn không nghe vào tai, đột nhiên lại như phát hiện ra chuyện gì đó, nắm lấy Tưởng Lê nói: "Cô nói vừa nãy cô cũng thấy, vậy tại sao em ấy lại bị thương?"
Ở trên xe cứu thương Lý Tinh Trạch cũng không nói cụ thể, chỉ nói là hắn không cẩn thận bị xe quẹt, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hai người ngày mai sẽ đi, sao tối nay lại trùng hợp bị tai nạn xe như vậy được chứ? Hơn nữa vừa mới xuống tầng thì bị va?
"Tài xe lái xe đi bên cạnh tôi hẳn là một người mới lái, có lẽ nhầm chân ga thành chân phanh, thật ra chuyện này rất thường gặp, lúc tôi mới học xe cũng thường xuyên phạm phải lỗi này." Tưởng Lê cố gắng để biểu cảm của mình không có chút sơ hở nào.
Nhưng Tạ Chu Nghiêu lại không dễ dàng bị lay chuyển như vậy: "Vậy tại sao lại không báo cảnh sát?"
"Tinh Trạch nói ngày mai các anh sẽ đi, nếu báo cảnh sát thì sẽ để lỡ chuyến."
Những gì Tưởng Lê nói cũng giống với những gì khi nãy Lý Tinh Trạch nói trên xe cứu thương, Tạ Chu Nghiêu dù trong lòng vẫn không yên tâm, nhưng cũng không tiện thể hiện sự nghi ngờ ngay trước mặt Tưởng Lê, chỉ đành im lặng.
Tưởng Lê nói tiếp: "Không phải anh vừa mới xuất viện được mấy ngày hay sao, vẫn nên ngồi xuống trước đi đã."
Đúng lúc cô nhắc tới chuyện này, lý trí của Tạ Chu Nghiêu mới quay lại, cùng cô ngồi xuống ghế.
Có điều lần này, Tạ Chu Nghiêu không thể nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu nữa.
Anh do dự một chốc, rồi nói: "Tưởng tiểu thư, tôi xin lỗi."
Tưởng Lê đang định lấy điện thoại ra, bỗng dưng nghe được câu này, liền nhìn về phía anh.
Tạ Chu Nghiêu không tránh ánh mắt ấy, ngược lại lại càng áy náy hơn: "Tôi biết giờ tôi nói gì cũng vô dụng, nhưng tôi thật sự không muốn làm tổn thương cô, tôi cũng có nỗi khổ của mình."
Tưởng Lê không trả lời, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Anh cúi đầu, anh thật sự rất hổ thẹn, không dám đối mặt với Tưởng Lê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!