Chương 40: (Vô Đề)

Editor: Gió

Tạ Chu Nghiêu muốn ngồi dậy, Lý Tinh Trạch nhớ bác sĩ đã dặn, khi anh tỉnh lại trước tiên phải nhanh chóng gọi bác sĩ tới, liền bảo anh chờ một chút rồi ấn chuông điện trên đầu giường.

Bác sĩ rất nhanh đã tới, lúc kiểm ra Lý Tinh Trạch bị mời đi ra ngoài, lo lắng đi đi lại lại.

Đến khi bác sĩ đi ra hắn lập tức hỏi xem anh thế nào rồi.

Bác sĩ cười trấn an hắn: "Không sao rồi, nhớ phải bổ sung thêm dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều hơn, còn cả đừng để cậu ấy bị kích động nữa."

Lý Tinh Trạch cảm ơn bác sĩ, xoay người đi vào phòng bệnh.

Tạ Chu Nghiêu đã ngồi dậy, vừa thấy hắn liền nở nụ cười.

Hắn bước nhanh về phía trước, vừa ngồi xuống mép giường, liền bị người kia ôm vào lòng.

Tạ Chu Nghiêu ôm chặt lấy gáy của Lý Tinh Trạch.

Dù anh và bé con đều không sao nhưng cũng không khống chế nổi nỗi sợ trong lòng.

Lúc làm phẫu thuật bác sĩ đã nói với anh, cũng may Lý Tinh Trạch kịp thời chạy tới, vậy nên anh mới có thể giữ được đứa bé này.

Lúc ấy anh thật sự muốn gặp Lý Tinh Trạch, nhưng bác sĩ lại không cho phép.

Sau đó mấy lần anh đau muốn ngất đi, nếu không phải có tin tức tố của Lý Tinh Trạch liên tục tác động vào anh thì anh đã không thể chống đỡ đến cuối cùng.

Thật may, may sao vì có thể giữ lại được đứa bé này.

Tạ Chu Nghiêu ngả vào người Lý Tinh Trạch, cảm nhận cái ôm khiến người ta yên lòng, hồi lâu sau vẫn không chịu buông ra.

Cho đến khi Lý Tinh Trạch hỏi anh: "Anh có đói bụng không? Em đi mua cháo cho anh."

Tạ Chu Nghiêu có chút đói, nhưng anh muốn nói chuyện với Lý Tinh Trạch thêm một lúc nữa, anh nói: "Vẫn chưa đói, đợi lát nữa rồi ăn."

Lý Tinh Trạch lại hỏi: "Còn chỗ nào khó chịu không?"

Anh cười lắc đầu: "Không."

Lý Tinh Trạch yên tâm, tay chuyển lên bụng anh, nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó: "Chuyện lớn như thế này sao anh lại giấu em?"

Lý Tinh Trạch không phải định trách móc anh, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đến Ôn Thế Tước cũng biết này, bản thân lại chẳng hề hay biết thì lại không nhịn được muốn nổi nóng.

Tạ Chu Nghiêu cúi đầu nhìn động tác vuốt ve bụng mình của hắn.

Mặc dù bây giờ đã không sao nữa, thế nhưng nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm trước đó, Tạ Chu Nghiêu áy náy nói: "Anh không phải cố ý giấu em đâu, vốn định chờ có chuẩn đoán chính xác rồi hãy nói với em, ai ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy."

Nhìn bộ dạng hối hận của anh, Lý Tinh Trạch cũng không đành lòng trách anh, sờ mặt anh rồi hôn.

Tình trạng của Tạ Chu Nghiêu hiện tại không thể phun thuốc ẩn mùi tin tức tố, Lý Tinh Trạch ngày nào cũng phải tiêm một mũi thuốc ức chế, nên dù vào lúc này giữa hơi thở đều là mùi hương chua ngọt của anh thì cũng không đến nỗi rối loạn vì mất khống chế.

Không thể làm những chuyện khác, hôn môi thôi cũng vô cùng quý giá.

Hai người hôn một lúc lâu sau cũng không chịu dừng, cho đến khi bụng Tạ Chu Nghiêu truyền đến tiếng "ùng ục", Lý Tinh Trạch mới phản ứng được, lúc nhìn mặt anh mặt anh liền đỏ lên.

Lý Tinh Trạch cũng đã rất lâu rồi chưa từng thả lỏng như vậy, nhịn không được mà nhéo mũi anh: "Còn nói là không đói? Con trai em kêu rồi đây này."

Tạ Chu Nghiêu vốn định phản bác để lấy lại mặt mũi, nhưng lại nghe được ý trong câu nói của hắn, phút chốc trở nên vui vẻ nói: "Là con trai sao?"

Giới tính của đứa bé lúc làm phẫu thuật đã được chuẩn đoán thông qua gen, chỉ là vừa rồi lúc Tạ Chu Nghiêu mới tỉnh đầu óc vẫn chưa kịp hồi lại nên mới không nhớ ra để hỏi bác sĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!