Editor: Gió
Ôn Thế Tước nói: "Đó là chuyện riêng nhà Lý Tinh Trạch, tự cậu ta có thể giải quyết.
Đừng nói nữa, tôi đưa cậu đi trước đã."
Tạ Chu Nghiêu không chịu đi, đẩy cánh tay mà gã đưa tới ra: "Loại người như Lý Hằng Sinh chuyện gì cũng có thể làm được.
Em ấy làm loạn trước mặt nhiều người như vậy, Lý Hằng Sinh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em ấy đâu."
Lúc hai người nói chuyện tiếng bàn tán bên trong hội trường càng ngày càng lớn, khách mời lục tục đi ra ngoài, nhưng có một số người có lợi ích liên quan trực tiếp với Lý gia thì vẫn đứng nguyên tại vị trí không biết làm gì.
Cục diện rối loạn như vậy bọn họ cơ bản cũng không làm gì được, vả lại Lý Tinh Trạch đã bị người nhà lôi vào phòng nghỉ ngơi, bọn họ không thể xông thẳng vào đòi người được.
Nghĩ tới đây, Ôn Thế Tước quyết giữ vững lập trường, mặc kệ Tạ Chu Nghiêu có đồng ý hay không, ôm người lên rồi đi ra ngoài.
Lúc Tạ Chu Nghiêu lo lắng cho Lý Tinh Trạch, Lý Tinh Trạch cũng đang lo lắng cho anh.
Mặc dù Lý Hằng Sinh đã tức đến nỗi sắp đứng không vững nữa, Từ Lệ Viện cũng vừa khóc vừa mắng Lý Tinh Trạch có phải mất trí rồi không, Lý Tinh Trạch vẫn không chịu nhượng bộ.
Hắn hiểu cái nhà này rõ quá mà.
Bất kể là Lý Trác Dương và Lý Duệ Trì đang lấy thân huynh trưởng để mắng, hay là Trần Ngọc Như đang đỡ Lý Hằng Sinh nhưng cũng không ngừng khuyên nhủ hắn, thậm chí là Vương Huyên đang đứng một bên an ủi Từ Lệ Viện.
Từng người từng người một đều vô cùng giả dối.
Trong cái nhà này, nào có ai thật sự tốt với hắn.
Từ nhỏ tới lớn ngoài mẹ ra thì cũng chỉ có Tạ Chu Nghiêu là thật lòng nghĩ cho hắn.
Không so đo, tính toán xem lấy được gì từ hắn, thậm chí còn để ý tới việc hắn vui hay không hơn cả mẹ.
Ngoài Tạ Chu Nghiêu và tàu Viking ra, cuộc đời hắn chưa từng có bất cứ thứ gì thuộc về mình.
Hôm nay Lý Hằng Sinh lại dở trò cũ, muốn lợi dụng cuộc hôn nhân của hắn và Tưởng Lê để đạt được sự hợp tác lâu dài cùng Tưởng thị.
Hắn không nhịn được mà nghi ngờ thân thế của mình.
Có phải hắn không phải là con ruột của Lý Hằng Sinh, vậy nên Lý Hằng Sinh mới đối xử với hắn khác với cách ông ta đối xử với hai người con trai kia.
Nhưng Lý Tinh Trạch không hỏi thành lời, bởi vì sự chú ý của tất cả mọi người rất nhanh không còn đặt trên người hắn nữa.
Người vội vàng đẩy cửa đi vào đưa điện thoại cho Lý Hằng Sinh: "Chủ tịch, ngài mau xem cái này đi, tàu Viking có chuyện rồi!"
Người đi vào là một trong những trợ lý của Lý Hằng Sinh, bình thường vô cũng thận trọng, vào lúc này lại hốt hoảng hết nỗi thở hổn hển.
Lý Hằng Sinh lấy điện thoại tới xem, sắc mặt càng ngày càng đen đi.
Lý Trác Dương và Lý Duệ Trì cũng đi tới đứng bên cạnh người ông ta, nhưng còn chưa nhìn thấy rõ tiêu đề, Lý Hằng Sinh đã nâng cánh tay lên, điện thoại di động nặng nề đập vào trán Lý Tinh Trạch.
Lý Tinh Trạch không chịu thua mà đứng yên, trán bị nện một mảnh to, mảu chảy xuống.
Từ Lệ Viện hoảng sợ hô lên đến xem vết thương của hắn, bị hắn đẩy sang một bên.
Hắn tiến lên đón lấy ánh mắt như sắp giết người của Lý Hằng Sinh, khóe miệng lại cong lên.
Nụ cười này của hắn quá quỷ dị, Lý Trác Dương trong lòng vừa hoảng hốt vừa nghi ngờ, vội la lên: "Ba! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?"
Lửa giận của Lý Hằng Sinh tới nhanh nhưng lúc đối mặt với Lý Tinh Trạch thì dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt đỏ quạch chuyển về phái bên trái, nhìn Lý Trác Dương đang lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!