Chương 27: (Vô Đề)

Editor: Gió

Tạ Chu Nghiêu lau sạch người, lại thay sang bộ quần áo ngủ mới.

Đến khi đai hông cũng đã buộc chặt xong, anh mới kéo chăn lên, rồi nằm xuống.

Cơ thể không còn khó chịu nữa, tâm trạng anh cũng thả lỏng, lại nhìn rèm cửa sổ kéo chặt.

Đó không chỉ là rèm cửa chắn sáng.

Nó vừa dày vừa nặng, trong ngoài bốn lớp, có thể ngăn được tiếng sóng biển, cũng có thể ngăn được phần lớn tiếng nói chuyện.

Lý Tinh Trạch cố gắng hạ thấp giọng, Tạ Chu Nghiêu lại càng không nghe được gì.

Anh nằm một lúc, nghĩ rằng gió biển bên ngoài rất lạnh, vẫn nên để Lý Tinh Trạch đi vào sớm một tí thì hơn.

Anh kéo chặt chăn trên vai, gọi tên Lý Tinh Trạch.

Bên ngoài không có ai trả lời anh, anh chờ, lại gọi một lần nữa, vẫn yên tĩnh.

Nghĩ tới vừa rồi hai người không vui vẻ gì, Tạ Chu Nghiêu nằm không yên.

Lý Tinh Trạch có phải lại giận anh rồi không?

Lần trước anh ngủ ở bên ngoài bị gió biển thổi vào người, kết quả là bị sốt, vậy nên không thể để Lý Tinh Trạch cũng như anh được.

Anh vén chăn lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa vừa dày vừa nặng ra.

Lan can chạm trổ hoa văn phía trước không có ai.

Anh nhìn sang bên phải, Lý Tinh Trạch đang ngồi trên trên sàn ở một góc, đôi chân dài gập lại, mặt chôn trên đầu gối không có tiếng động, bên chân là một chiếc bình rỗng và điện thoại.

Tạ Chu Nghiêu nhìn một cái liền nhận ra đó là bình rượu tây mà trước đó anh đặt trên chiếc bàn nhỏ ở ban công, định mỗi tối trước khi đi ngủ thì uống một chút.

Chỉ là gần đây sức khỏe anh không tốt, bình rượu đó uống được hai lần thì bị bỏ đó.

Nửa bình còn lại, không phải Lý Tinh Trạch tu một hơi cạn sạch đó chứ?

Anh hơi bực, không phải chỉ là cãi nhau mấy câu, không cho Lý Tinh Trạch giúp anh tắm thôi sao? Thế mà Lý Tinh Trạch đã ra ban công uống rượu giải sầu rồi?

"Lý Tinh Trạch." Anh sầm mặt, đứng im tại chỗ gọi người kia.

Lý Tinh Trạch vẫn không nhúc nhích, hình như say rồi, ngay cả cánh tay đặt hai bên thân cũng không động đậy.

Tạ Chu Nghiêu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, dù cho có uống nửa chai rượu mạnh, cũng không đến nỗi mới một lúc mà đã say đến không có ý thức.

Gió biển bên ngoài quá lạnh, phả vào người khiến đầu anh lại bắt đầu đau.

Anh không muốn dây dưa như thế này nữa, chỉ đành đi tới bên cạnh Lý Tinh Trạch, muốn nâng đầu người này lên xem làm sao.

Kết quả vừa nâng lên thì hết hồn.

Lý Tinh Trạch mở to mắt, nhưng ánh mắt lại như không có tiêu điểm mà nhìn về phía anh, đến cả động tác chớp mắt cũng không có.

"Có phải cậu say rồi không?" Tạ Chu Nghiêu vỗ mặt hắn, Lý Tinh Trạch dường như đã thấy rõ người trước mắt, mí mắt giật giật, bỗng đưa tay ra.

Tạ Chu Nghiêu đang ngồi xổm, bị hắn kéo một cái, cả người ngã nhào vào ngực hắn.

Lần này Tạ Chu Nghiêu giận thật, muốn giãy ra, lại nghe thấy giọng nói không rõ ràng của hắn nói bên tai: "Xin lỗi…em xin lỗi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!