Chương 26: (Vô Đề)

Editor: Gió

Một kỳ phát tình cơ bản sẽ kéo dài ba ngày.

Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Chu Nghiêu đã không còn triệu chứng gì nữa rồi.

Đêm qua anh tỉnh lại một lần, bị nhiệt độ cao trong cơ thể dày vò mà tỉnh lại.

Nhìn một người khác nằm bên gối đang ônm mình, những kí ức trước khi ngủ tựa như một dòng thác lũ mà hiện ra, lập tức kích động não.

Anh nhớ lại bản thân đã mất kiểm soát mà khát cầu Lý Tinh Trạch như thế lại, lại càng nhớ tới ý nghĩ sau cùng đó.

Anh sợ hãi ngồi dậy.

Trên người chỉ có mồ hôi, những chỗ khác đều rất sạch sẽ, rõ ràng là do Lý Tinh Trạch lau rửa giúp anh.

Vậy thì bên trong…

Anh không có tâm trạng nghĩ tới ý nghĩ hoang đường đột nhiên xuất hiện, mà chỉ nghĩ tới liệu có còn hay không, liệu có thể hay không…

Lúc anh ngồi dậy Lý Tinh Trạch cũng đã mở mắt.

Thấy anh thở dốc, nhanh chóng mở đèn, ngồi dậy hỏi anh sao vậy.

Tạ Chu Nghiêu vừa nghe thấy giọng Lý Tinh Trạch đầu óc liền choáng váng, mặc dù trước khi đi ngủ Lý Tinh Trạch từng phun thuốc ẩn mùi, nhưng anh vẫn ngửi thấy hương nước bạc hà kia.

Tay anh mất kiểm soát mà đưa về phía Lý Tinh Trạch, lúc Lý Tinh Trạch ôm anh vào trong ngực, anh lại chủ động nhích lại gần môi Lý Tinh Trạch.

Nhưng lúc sắp chạm vào anh lại dừng lại, cắn chặt môi của mình.

"Có phải lại muốn rồi không?" Lý Tinh Trạch tác môi anh ra, không để anh cắn.

Đang định ôm anh nằm xuống thì thấy anh chôn mặt vào bả vai của mình: "Lấy thuốc ức chế cho tôi."

"Kỳ phát tình của anh bắt đầu rồi, giờ uống thuốc ức chế nữa có hại cho sức khỏe lắm." Lý Tinh Trạch khuyên.

"Không được! Mau đi lấy đi…" Tạ Chu Nghiêu kiên quyết mà cắn chặt răng, cứ như vậy một lúc, niềm khao khát của anh dành cho Lý Tinh Trạch ngày càng tăng lên, đến mức không thể nào khống chế nổi.

Anh hiểu tình trạng của mình, nếu tiếp tục trì hoãn, chuyện trước đó sẽ lại tiếp diễn.

Trong tình trạng thế này Lý Tinh Trạch không thể làm trái ý anh, chỉ đành nói: "Nhưng em không tìm thấy thuốc ức chế trong phòng anh."

"Rơi rồi, ở dưới bàn…" Anh chật vật mà nói, thở gấp như người bị chết đuối, lúc rời khỏi giường liền ngồi không vững, ngã đầu xuống gối, nắm chặt chăn kiềm chế.

Lý Tinh Trạch vội nhìn xuống dưới gầm bàn, quả nhiên nhìn thấy lọ thuốc rơi vào trong góc, hắn dời chiếc bàn nặng trịch sang một bên, nhặt lọ thuốc lên đưa cho Tạ Chu Nghiêu, lại đi rót một cốc nước ấm.

Tạ Chu Nghiêu uống xong thuốc ức chế, Lý Tinh Trạch lại đỡ anh nằm xuống, một lát sau, hô hấp của anh mới dần dần ổn định, mồ hôi trên người không còn ra nhiều nữa.

Lý Tinh Trạch căng thẳng mà nhìn anh mãi, mãi đến khi anh có sức mở mắt ra một lần nữa mới hỏi: "Ổn hơn chút nào chưa?"

Tạ Chu Nghiêu "Ừ" một tiếng, mặc dù bị dày dò đến nỗi không còn sức, nhưng cũng may áp chế được mong muốn gấp gáp đó xuống.

Anh nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 2 giờ sáng rồi.

Anh nói với Lý Tinh Trạch: "Tôi ổn rồi, cậu về phòng mình nghỉ ngơi đi."

Lý Tinh Trạch không thèm nghĩ ngợi gì liền bác bỏ ngay: "Không được, anh thế này em đi thế nào được."

Tạ Chu Nghiêu định nghiêm mặt, nhưng nhớ tới chuyện xảy ra trước khi đi ngủ, anh lại không làm nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!