Editor: Gió
Một lượt của vòng đu quay phải mất 20 phút, mới ngồi chưa được 5 phút Tạ Chu Nghiêu đã không chịu nổi nữa, đổi chỗ với Ôn Thế Tước, đưa lưng về phía Lý Tinh Trạch.
Anh né tránh một cách rõ ràng như vậy, Lý Tinh Trạch chỉ đành thu hồi ánh mắt, cùng Tưởng Lê câu được câu không nói chuyện.
Nhưng Lý Tinh Trạch không thể làm như không thấy gì được, cũng may người kia vẫn luôn ngồi thẳng, nhìn bóng lưng thì không sao cả.
"Nếu khó chịu quá thì đến lúc đi xuống ngồi xe về trước đi." Ôn Thế Tước nói.
Tạ Chu Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính chiếu vào, phác hoạc dáng vẻ uể oải của anh lên cửa sổ.
Anh nhìn một cái, lên tinh thần nói: "Thật sự không sao đâu."
Anh có hơi choáng váng, nhưng không nghiêm trọng.
Vả lại khó nắm mới có thể tới công viên giải trí, mặc dù không phải là anh và Lý Tinh Trạch đi riêng với nhau, nhưng anh vẫn không muốn kết thúc nhanh như vậy.
Ôn Thế Tước biết anh bướng bỉnh không nghe lời, liền nói: "Buổi sáng đi gấp, cũng không nhớ ra là kỳ phát tình của cậu sắp tới.. Nhưng triệu chứng của câu không giống với trước kia, đừng lo lắng quá."
Tạ Chu Nghiêu "Ừ" một tiếng.
Ôn Thế Tước lại hỏi anh có cần tin tức tố không.
Anh từ chối.
Ôn Thế Tước như có điều suy nghĩ mà nhìn anh, dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không mở lời.
Vòng đu quay dần dần chuyển đến nơi cao nhất.
Tạ Chu Nghiêu thấy được đoàn phim đang lấy cảnh ở bờ hồ đằng xa, nhớ ra một chuyện khác: "Gần đây không thấy Từ Cẩn, trông Tưởng Lê cũng không giống đã gặp Từ Cẩn.
Lý Tinh Trạch giấu được rồi sao? Không để tin đồn truyền đến tai Tưởng Lê?"
Ôn Thế Tước nói: "Từ Cẩn là vai chính, vốn cũng chẳng có thời gian rảnh, Tưởng Lê lại tránh người của đoàn phim.
Chỉ cần Lý Tinh Trạch có ý ngăn cản, cũng sẽ chẳng có ai cố ý lan truyền tin đồn để đắc tội với hai nhà cả."
Tạ Chu Nghiêu không nói gì thêm, tiếp tục ngắm phong cảnh của công viên giải trí.
Hơn nửa tháng nay thứ anh được ngắm đều là biển, một lần thay đổi, lại cảm thấy có chút không lỡ rời mắt khỏi bất cứ chỗ nào.
Đến lúc xuống khỏi vòng đu quay, anh đã không còn cảm thấy chóng mặt nữa, lại có tinh lực tiếp tục đi chơi.
Công viên giải trí là một dạng công viên chủ đề, thích hợp cho người trưởng thành đi chơi hơn là trẻ em, trên gương mặt của mọi người ở nơi đây, bất kể là nhân viên hay du khách đều khoác lên vẻ thoải mái vui vẻ.
Mấy người họ tiếp tục tới khu công viên khác, đằng trước có một chú hề mặc một bộ đồ vô cùng tươi sáng đứng dưới tàng cây biểu diễn xiếc, có vài du khách đang chụp hình.
Lúc mấy người họ đi qua không hề dừng bước, nhưng chú hề lại đột nhiên quăng jojo trên tay tới trước mặt anh.
Anh vội bắt lấy chiếc jojo ấy, còn chưa kịp phản ứng đã thấy chú hề nhảy tới trước mặt anh, đầu tiên là dùng tay thể hiện sự áy náy, sau đó lại đưa cho anh một bông hoa tulip, cuối cùng thì vòng quanh anh mà nhảy múa.
Điệu múa kia chẳng có trật tự, tiết tấu lại rất vui tươi.
Anh vốn định tránh, chú hề lại chìa tay về phía anh, hy vọng anh nhảy cùng chú ta.
Cuối cùng anh vẫn từ chối, trái lại nhận jojo và tulip mà chú hề đưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!