Chương 20: (Vô Đề)

Sau khi cửa phòng đóng "Sầm" một cái, cuối cùng Tạ Chu Nghiêu nhắm hai mắt vào, để mặc cho nước mắt mất kiểm soát mà rơi xuống.

Cuối cùng anh cũng nói ra rồi, cuối cùng cũng không cần kìm nén nữa.

Không cần phải để tâm đến bất cứ kế hoạch nào nữa, không cần dối lòng mà đối diện với Lý Tinh Trạch nữa.

Nhớ tới dáng vẻ Lý Tinh Trạch vừa rồi vừa giận vừa sợ hãi một chữ cũng không cất lên được, anh cảm thấy vô cùng vui sướng.

Dựa vào đâu mà chỉ có mình anh đau buồn vì con? Dựa vào đâu mà Lý Tinh Trạch cái gì cũng không biết còn không biết xấu hổ mà lại theo đuổi anh?

Tạ Chu Nghiêu cố gắng nhếch môi.

Anh vui, không sai, ngay lúc này anh thật sự rất vui.

Anh lại sờ lên vết sẹo ấy.

Đều là lòng bàn tay có nhiệt độ, mỗi lần anh tự chạm đều cảm thấy lạnh lẽo, vừa chạm vào toàn thân liền cảm thấy đau nhức.

Nhưng vì sao khi Lý Tinh Trạch chạm vào anh lại có thể cảm nhận được sự ấm áp, khiến anh không nhịn được mà muốn ỷ lại?

Anh dùng sức vung tay, gạt ly nước và thuốc trên tủ đầu giường xuống đấy.

Đủ rồi! Anh không muốn quan tâm chuyện báo thù gì nữa, giao cho Ôn Thế Tước xử lý là được rồi.

Dù sao anh cũng không hiểu những chuyện thu mua đó, chỉ cần báo cho Ôn Thế Tước biết rằng Lý Tinh Trạch đã biết sự tồn tại của đứa bé là được rồi.

Giờ, anh đã quá mệt mỏi rồi, thật sự muốn ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy rồi tính tiếp.

Anh kéo cao chăn, giấu bực bội của bản thân vào trong bóng tối, nhịp tim cuối cùng cũng dần dần trở lên bình tĩnh.

Trong cơ thể anh đều là tin tức tố của Lý Tinh Trạch, cho dù người kia đã rời đi rồi, nhưng vẫn như đang kề cận bên anh.

Anh hận chết cái cảm giác này, cảm giác này sẽ chỉ nhấn chìm anh vào trong vực sâu vô tân của sự ấm áp, anh không hề muốn như vậy một chút nào.

Tạ Chu Nghiêu tự thôi miên chính mình, cũng có lẽ là vì thật sự quá mệt mỏi, bất tri bất giác mà ngủ mất, đến khi tỉnh lại, trong phòng đã tối đen như mực,

Anh xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, giấc ngủ này anh cứ mơ thấy ác mộng mãi.

Không nhớ rõ nội rung, chỉ biết là anh chạy bán sống bán chết, muốn thoát khỏi những người đuổi theo phía sau lưng anh.

Trước khi đi ngủ chân anh chưa có cảm giác, bây giờ đã đỡ hơn một chút, có thể cử động ngón chân.

Anh thử dịch chân, vẫn không có sức.

Anh thở dài, nhìn căn phòng đen ngòm, bắt đầu đau đầu nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Anh muốn đi vệ sinh, còn muốn tắm rửa.

Buổi sáng ăn có tí teo như vậy, dù cho không thèm ăn, những cơ thể vẫn thành thật khiến anh cảm thấy đói bụng.

Anh đành dùng sức chống người dậy, muốn gọi Ôn Thế Tước tới giúp.

Anh bật đèn bàn, sau khi thích ứng với ánh sáng mới nhìn sang chỗ sô pha.

Quần của anh quả nhiên là ở đó.

Anh dùng tay dịch chân tới mép dường, nghiến răng, ngã người về phía trước, định bò tới chỗ ghế sô pha bên kia để lấy điện thoại.

Nhưng động tác này lại khiến anh nhớ tới khoảng thời gian vừa mới mất con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!