Editor: Gió
Lý Tinh Trạch có thể khẳng định như vậy, là bởi vì một cuộc điện thoại khác mà hắn nhận trước khi tới.
Giang Tự Lam gọi tới hỏi hắn mấy ngày nay thế nào rồi, hắn lại hỏi ngược lại Giang Tự Lam tra đến đâu rồi.
Giang Tự Lam nói bên đó vẫn chưa có tin gì mới, bảo hắn đừng sốt ruột, chuyện này không thể điều tra rõ ràng trong ngày một ngày hai được.
Hắn cũng biết hắn chỉ có thể chờ mà thôi, hai người nói thêm vài câu nữa, đang định cúp máy thì Lý Tinh Trạch lại đột nhiên nhớ ra một chuyện khác nữa.
Buổi tối đầu tiên khi Tạ Chu Nghiêu lên cơn sốt, vì ra mồ hôi lạnh mãi nên hắn giúp Tạ Chu Nghiêu đổi quần áo mấy lần.
Lúc ấy bác sĩ Quý đang ở phòng cách vách nghỉ ngơi, hắn nhìn vết sẹo trên bụng của Tạ Chu Nghiêu, trong phút chốc hắn rất muốn gọi bác sĩ Quý tới hỏi xem bị thương thế nào thì có vết sẹo thế này.
Trong lòng hắn lờ mờ suy đoán, ở vị trí thế này có lẽ nào…
Lúc ấy suýt nữa hắn đã gọi bác sĩ Quý tới để xác nhận thật.
Cũng may hắn vẫn còn chút lý trí, hiểu rằng chưa chắc Tạ Chu Nghiêu đã bằng lòng để người khác biết chuyện này, nên trước hết hắn đành nhịn.
Cũng may hắn nhịn được, miêu tả hình dáng và vị trí vết sẹo cho Giang Tự Lam qua điện thoại, Giang Tự Lam liền khẳng định suy đoán của hắn.
Đó là vết sẹo do đẻ mổ.
Nghĩ đến việc Tạ Chu Nghiêu đã từng có con, tim Lý Tinh Trạch như bị bóp nghẹt.
Hắn không dám nghĩ đứa trẻ này là con của hắn, người đầu tiên hắn nghĩ tới là Ôn Thế Tước.
Mặc dù Tạ Chu Nghiêu và Ôn Thế Tước không có tình cảm thật sự, nhưng không thể đảm bảo rằng hai người họ không có mối quan hệ khác.
Hơn nữa Tạ Chu Nghiêu vẫn luôn ỷ lại vào tin tức tố của Ôn Thế Tước, nếu như đến kỳ phát tình, Ôn Thế Tước thỏa mãn anh cũng là điều có thể hiểu được.
Ý nghĩ này vừa nhen nhóm đã bị Lý Tinh Trạch áp xuống không nghĩ nữa.
Hắn hiểu rằng đã nhiều năm như vậy, sẽ có những chuyện không dễ tiếp nhận và đối mặt.
Dẫu sao giữa hai người có quá nhiều vấn đề, Tạ Chu Nghiêu lại không chịu thẳng thắn với hắn rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ có thể chờ đợi, đợi Giang Tự Lam giúp hắn điều tra.
Nhưng hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ tới chuyện giữa Tạ Chu Nghiêu và Ôn Thế Tước có thể còn có một đứa bé.
Hắn nhớ là Ôn Thế Tước chưa lập gia đình, nhưng có hai đứa con, hai đứa nhỏ này có lẽ nào là do Tạ Chu Nghiêu sinh ra?!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lý Tinh Trạch liền giống như một con ngựa hoang bị lồng dây cương, có kích động muốn đá nát tất cả mọi thứ.
Cũng may Giang Tự Lam kịp thời nhắc nhở hắn: "Hai đứa con của Ôn Thế Tước đều đã bảy tuổi rồi, sao có thể là do Chu Nghiêu nhà mày sinh được chưa?"
Lý Tinh Trạch được nhắc nhở mà tỉnh táo lại, mất sức mà ngồi xuống ghế.
Còn chưa kịp thở, một ý nghĩ khác đã lại xuất hiện: "Nếu như không phải hai đứa nhỏ đó, vậy cũng có thể đã bị giấu đi rồi!"
Hắn kích động mà nói, bị suy đoán có khả năng xảy ra cao hơn này dằn vặt làm cho đứng ngồi không yên.
Giang Tự Lam vừa nghe liền biết hắn lòng loạn thì não cũng vứt luôn, lại nhắc nhở hắn: "Sao mày không nghĩ đứa trẻ đó có thể là con của mày? Năm đó không phải chúng mày đã cùng nhau vượt qua cả một kỳ phát tình sao?"
Lý Tinh Trạch giật mình, trí nhớ theo lời nói này mà quay trở về 6 năm trước.
Khi ấy kỳ phát tình của Tạ Chu Nghiêu tới một cách đột ngột, hắn không có thời gian chuẩn bị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!