Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn Lý Tinh Trạch liền tới phòng giám sát nhờ nhân viên trên tàu tìm người giúp hắn, chỉ là không nghĩ tới chuyện Tưởng Lê cũng ở đây, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào.
Tưởng Lê vui vẻ muốn kéo tay hắn, hắn nhíu mày, tránh ra, nói: "Sao cậu cũng…"
"Hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc tôi đi trước đây." Lời của Lý Tinh Trạch bị Tạ Chu Nghiêu chen ngang, Tưởng Lê gật đầu chào hỏi với anh: "Vâng, hôm nay làm phiền anh rồi, lần sau tôi cảm ơn anh."
Tạ Chu Nghiêu quay người, lộ ra nụ cười dịu dàng không chút sơ hở: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
Lý Tinh Trạch muốn gọi anh, nhưng nhìn anh sải bước rời đi, cũng biết rằng giờ không phải là lúc để nói chuyện, chỉ đành nói với Tưởng Lê: "Sao cậu lại ở đây?"
Sự vui vẻ ngập tràn đã bị câu nói này dội bay hơn nửa, Tưởng Lê nhìn hắn một cách bất mãn: "Không phải cậu tới tìm tôi sao? Vậy sao cậu lại tới đây."
Lý Tinh Trạch chỉ có thể lấy lý do là tới đây mua cà phê.
Tưởng Lê mặc dù cảm thấy mất mát, nhưng cũng không nghi ngờ, chủ động kể lại chuyện mình vừa mới nói Tạ Chu Nghiêu.
"Sao hai người lại tình cờ chạm mặt ở đây vậy?" Lý Tinh Trạch duy trì sự bình tĩnh mà hỏi, hắn đứng ở quầy bar gọi một cốc Iced American, nghe Tưởng Lê kể lại chuyện vừa rồi.
Tưởng Lê không nhắc tới chuyện mình đã khóc, chỉ nói là Tạ Chu Nghiêu là một người rất tốt, rất giống với ấn tượng mà vẻ bề ngoài mang lại cho người khác.
Lý Tinh Trạch hỏi cô đã nói những chuyện gì, cô nhắc tới chuyện sở thích: "Không ngờ anh ấy cũng thích latte nhiều sữa nhiều bọt, còn thích cả hồng trà nữa.
Lần sau rảnh thì cậu pha cho anh ấy một cốc sở trường của cậu đi, anh ấy chắc chắn sẽ rất thích."
Tưởng Lê vừa nói vừa tủm tỉm cười, nào ngờ cô vừa nói xong, mặt Lý Tinh Trạch liền biến sắc.
Cũng may nhân viên gọi đồ chen lời vào: "Lý tiên sinh, xin hỏi có cần cho vào túi giúp ngài không ạ."
Lý Tinh Trạch áp xuống sự phẫn nộ trong lòng, nói: "Bỏ vào túi đi."
Mặc dù hắn đã kiềm chế tâm tình của mình, những Tưởng Lê vẫn phát hiện ra điều không ổn: "Sao thế? Có phải có chuyện gì phiền phức không?"
Trong đầu Lý Tinh Trạch chỉ toàn là Tạ Chu Nghiêu.
Bây giờ thì hắn hiểu tại sao Tạ Chu Nghiêu lại đi gấp như vậy rồi, nhất định là Tưởng Lê đã nói gì đó khiến Tạ Chu Nghiêu lại hiểu lầm hắn rồi.
Nhớ tới chuyện lúc nãy nói chuyện điện thoại với Giang Tự Lam mà hắn hỏi, hắn lại càng lo lắng hơn, nhận túi cà phê rồi nói với Tưởng Lê: "Tôi có một cuộc họp video gấp, lát nữa lại tới tìm cậu."
Hắn là người cuồng công việc, Tưởng Lê cũng biết bên nặng bên nhẹ, còn dặn dò hắn nhớ ăn cơm trưa.
Lý Tinh Trạch vội vã chạy tới cửa phòng của Tạ Chu Nghiêu.
Có kinh nghiệm từ lần trước, hắn không gõ cửa, lấy thẻ mở cửa dự phòng trong túi ra đặt lên khóa cửa cảm ứng, cửa liền tự động mở ra.
Tạ Chu Nghiêu cởi quần được một nửa định đi tắm, thấy hắn xông vào, liền tức giận mà mắng: "Cậu làm trò gì thế hả!"
Lý Tinh Trạch đóng cửa lại lại cài khóa an toàn lên, đặt túi cà phê lên bàn, đi thẳng tới trước mặt anh.
Tạ Chu Nghiêu vội vã mặc quần lên, nhưng còn chưa kịp kéo khóa lên đã bị Lý Tinh Trạch giữ lấy cổ tay, kéo một cái ngã lên giường.
Anh vừa mới hết sốt, mặc dù đã khôi phục thể lực nhưng đầu vẫn rất dễ choáng.
Vừa ngã một cái liền cảm thấy choáng váng, cũng chưa phản ứng lại được ngay.
Đến khi Lý Tinh Trạch kéo vạt áo sơ mi của anh, sờ tới chỗ vết sẹo kia, anh mới giật mình hoảng hốt, hoảng đến nỗi giọng điệu cũng thay đổi: "Bỏ ra!"
Nói xong cũng thẹn quá hóa giận mà nhìn Lý Tinh Trạch, giống như một giây tiếp theo sẽ nhào lên cắn người vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!