Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu mơ một giấc mơ rất dài
Anh bị nhốt trong căn biệt thự năm ấy, anh thử bỏ trốn rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị cảnh vệ và chó săn hung tợn bắt về.
Sau này anh mới biết rằng, anh đang ở Singapore, mà ngọn núi sâu thăm thẳm này là tài sản tư của Ôn Thành Khônư.
Ngoài Ôn Thành Khôn ra, không có bất cứ ai có thể tự tiện ra vào.
Anh không nhớ rõ bản thân đã bị chó săn cao bằng nửa người bổ nhào vào biết bao nhiêu lần, chỉ biết rằng một khoảng thời gian rất dài sau đó, anh vừa nghe thấy tiếng chó sủa tim sẽ hoảng sợ, bị dọa cho mất hồn mất vía.
Mà anh lúc này đây đang trốn trong một căn phòng thi thoảng lại nghe thấy tiếng chó sủa, ngắm nhìn ánh trăng sáng mờ bên ngoài cửa sổ, nhớ về mẹ và đứa nhỏ.
Không biết Lý Hằng Sinh có giữ lời hứa không, sắp xếp cho mẹ anh một cuộc sống thật tốt.
Không biết con anh có phải thật sự đã chết hay không, hay là Ôn Thành Khôn đang lừa anh.
Anh cũng sẽ nhớ tới Lý Tinh Trạch, không biết Lý Tinh Trạch có đang tìm anh hay, có phát hiện ra rằng thật ra anh bị Lý Hằng Sinh dẫn đi hay không?
Nước mắt khiến gương mặt anh ướt đẫm từ lúc nào, anh lại theo thói quen dùng tay trái nắm lấy tay phải, dùng cách như vậy để khiến bản thân cảm thấy mình vẫn còn hy vọng.
Cách này là vào thời vẫn còn yêu đương nồng nhiệt Lý Tinh Trạch đã dạy anh.
Khi anh nhớ Lý Tinh Trạch nhưng lại không thể gặp mặt được ngay chỉ cần nắm lấy tay mình như vậy, thì sẽ giống như hai người đang nắm lấy tay nhau.
Giấc mộng này tựa như trời và biển anh thấy trước đó, một mảng tối đen như mực, như là sương mù đang bủa vây lấy anh, dù giãy giụa thể nào cũng không thoát ra được.
Anh cứ đổ mồ hôi lạnh mãi, trong người rõ ràng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Suốt đêm Lý Tinh Trạch phải thay quần áo cho anh đến bốn lần, bác sĩ Quý đi theo trên này cũng trông coi trong phòng anh cả một đêm, đến mờ sáng nhiệt độ cơ thể anh cuối cùng cũng khống chế trong khoảng 38 độ.
Bác sĩ Quý bảo Lý Tinh Trạch đừng nên quá lo lắng, dặn dò hắn mau chóng đi nghỉ ngơi.
Lý Tinh Trạch vẫn ngồi ở mép giường không rời nửa bước.
Tạ Chu Nghiêu ngủ không ngon giấc, như là nằm mơ cả một đêm.
Vì vậy ngoài thay quần áo ra, Lý Tinh Trạch cũng nắm lấy tay anh, anh cũng nắm lấy ngón tay Lý Tinh Trạch không buông.
11 giờ trưa, điện thoại của Lý Tinh Trạch reo lên, là Tưởng Lê gọi tới.
Bác sĩ Quý đang kiểm tra cho Tạ Chu Nghiêu, Lý Tinh Trạch cũng không bắt máy.
Đến khi kiểm tra xong, trên mặt bác sĩ Quý cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười: "Đã hạ sốt rồi, Lý tiên sinh cậu có thể yên tâm được rồi, cứ để cậu ấy ngủ một giấc thật ngon khôi phục lại thể lực là có thể tỉnh lại."
Lý Tinh Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định cảm ơn bác sĩ Quý thì chuông điện thoại lại vang lên.
Vẫn là Tưởng Lê, hắn đành phải đi tới ban công nhận điện thoại.
Nhưng khi vừa đứng dậy liền cảm thấy choáng váng, lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Bác sĩ Quý vội vàng đi lên nhìn hắn: "Cậu không sao chứ?"
Trong mắt Lý Tinh Trạch đều là tia máu đỏ, sắc mặt xanh lét.
Hắn nói không sao, vừa rồi là do không đứng vững.
Chuông điện thoại vẫn còn đang reo, bác sĩ Quý chỉ nói ngắn gọn: "Cậu phải nghỉ ngơi, nếu không đến lúc cậu ấy tỉnh lại lại đến lượt cậu ngã bệnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!